Trương Minh Vũ nhíu mày. Tần Minh Nguyệt vội vàng giơ tay ra hiệu im lặng. Chẳng mấy chốc, có một giọng nói khàn khàn vang lên: “Sếp Tần, cô ở bên trong sao? Mở cửa ra, tôi có việc cần vào”. Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sáng. Tới rồi! Tần Minh Nguyệt đi về phía cửa sắt, nỉ non nói: “Sếp Trần, thật xin lỗi, tôi cũng không thể mở cửa được”. Trương Minh Vũ sửng sốt. Hóa ra sếp Trần đang tìm người! Giọng của sếp Trần trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “Cô bảo người của cô đừng khóa cửa, để chúng tôi vào!” Trương Minh Vũ chậm rãi mỉm cười. Cái cửa sắt này thật tuyệt! Bom nổ cũng không sao! Chỉ cần không mở cửa, nó có thể kiên trì được lâu! Đó cũng là nhược điểm! Tần Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Tôi nói rồi, tôi mở không ra”. Sếp Trần lạnh giọng nói: “Tần Minh Nguyệt, cô muốn chống đối tôi phải không? Cô có nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao không hả?” Sắc mặt Tần Minh Nguyệt không đổi, thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, tôi không mở ra được, cả tôi cũng không ra ngoài được”. Bên kia yên tĩnh. Trương Minh Vũ chậm rãi mỉm cười. Anh chợt phát hiện, sự thờ ơ lại là một cách có thể đánh bại cái miệng nói nhiều! Rất lâu sau, sếp Trần mới lạnh lùng nói: “Được, đã như vậy, cô đừng trách tôi không khách khí!” Nói xong, tiếng bước chân vang lên. Trương Minh Vũ chậm rãi thu lại nụ cười. Anh biết, kẻ địch sắp tấn công! Rầm! Rầm! Sau đó có tiếng đập cửa rất mạnh. Nhưng cửa sắt lại không hề rung chuyển, cực kỳ vững chắc! Ồ? Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ kinh ngạc. Đỉnh! Trâu bò thật! Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp đầy sự nghiêm túc. Không thể nào yên tâm được! Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát”. Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu. Anh sửng sốt. Còn có khả năng tiến vào sao? Đột nhiên, những cánh cửa của phòng giam phát ra tiếng va chạm nặng nề. Kèm theo đó là những tiếng la hét. Trương Minh Vũ cau mày. Anh đi tới, mới phát hiện bên ngoài cửa sổ đã thả xuống rất nhiều dây thừng! Cũng may, mọi cửa sổ đều có người canh giữ. Nhất định phải bảo vệ được! Tay của Trương Minh Vũ nắm chặt lại, không khỏi trở nên căng thẳng. Rầm rầm rầm! Tiếng đập cửa sắt lại lớn hơn lúc nãy. Nhưng cửa sắt vẫn không hề hấn gì. Mười chiến sĩ cẩn thận đứng ở cửa, một chiến sĩ khác điều khiển ổ khóa. Âm thanh trở nên nặng nề và chói tai hơn. Trương Minh Vũ có cảm giác như cả tòa nhà đang rung chuyển. Mạnh vậy à? Vẫn may, cửa sắt không có sơ hở. Thời gian chậm rãi trôi. Trong nháy mắt, đã nửa tiếng trôi qua. Các chiến sĩ canh giữ của cục cảnh sát đã hạ gục hơn bốn mươi người từ dây thừng trượt xuống. Không ai vào được! Gần sáu giờ rồi! Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ phấn khích. Phải kiên trì! Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt vẫn mang vẻ nghiêm trọng. Dù sao... việc này rất quan trọng!