*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Minh Nguyệt dứt khoát lắc đầu. Không có khả năng. Mặc dù cấp dưới của cô ta rất lợi hại, nhưng so với tổ 11 của Thần Ẩn thì vẫn còn kém xa. Trương Minh Vũ căng thẳng. Tuy nhiên bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Sơn Bản Lộ thản nhiên nói: “Sếp Tần, tôi cho bọn cô một cơ hội, ngoan ngoãn đi theo tôi, có lẽ tôi sẽ giữ lại mạng cho các người”. Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng. Tần Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, lạnh giọng nói: “Muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều vậy làm gì?” Chậc... Sơn Bản Lộ tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Được, nếu cô đã tự tìm đường chết thì đừng trách chúng tôi!” “Lên!” Vừa dứt lời, thành viên của Thần Ẩn ở phía sau nhanh chóng tiến lên! Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự bất đắc dĩ. Lại tới... Tần Minh Nguyệt phất tay. Ngay sau đó, một đám chiến sĩ lao thẳng vào thành viên của Thần Ẩn. Trương Minh Vũ bất lực hỏi: “Dù gì các người cũng là người của cục cảnh sát, không có súng sao?” Tần Minh Nguyệt thờ ơ nói: “Phải có nhiệm vụ đặc biệt thì chúng tôi mới được dùng súng, với lại súng cũng không do cục cảnh sát quản lý”. Hả? Trương Minh Vũ ngây người. Thảo nào... Sếp Trần cũng không có súng. Chẳng mấy chốc, hai bên đã đánh nhau. Trương Minh Vũ nhìn xung quanh. Lúc này mới phát hiện, người của cục cảnh sát đang ngã xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Mẹ kiếp... Tần Minh Nguyệt nghiêm trọng nói: “Mau lên, lát nữa sẽ không còn cơ hội!” Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu. Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt lao vào đám đông! Sơn Bản Lộ vui vẻ nói: “Sếp Tần, đối thủ của cô là tôi!” Hắn nói xong lập tức lao tới! Trương Minh Vũ mở to mắt. Anh không giúp được! Cuối cùng, anh không còn cách nào, chỉ có thể lao về đám thành viên của Thần Ẩn. Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng trầm khàn vang lên: “Trương Minh Vũ, khoản nợ của chúng ta... đã đến lúc giải quyết rồi!” Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Anh nhìn theo hướng giọng nói vang lên, mới thấy một người đang đứng ở cửa! Dạ Thập Nhị! Khoảnh khắc đó, vẻ lạnh lùng xẹt qua mắt Trương Minh Vũ. Nhìn kỹ lại. Chỗ tay áo ở bả vai của Dạ Thập Nhị trống rỗng. Gã không còn cánh tay! Trương Minh Vũ cười khẩy, khẽ nói: “Tao còn chưa tìm mày, mày đã tự đưa mình tới cửa!” Dạ Thập Nhị nghiến răng, tức giận nói: “Hôm nay, tao sẽ lấy cái mạng chó của mày!” Nói xong, gã lao về trước! Trương Minh Vũ giậm chân. Dưới chân dùng sức, lao thẳng về Dạ Thập Nhị! Lúc hai tay còn đã bị tao đánh bại! Giờ cụt một tay, tao sợ mày chắc? Chẳng mấy chốc, cả hai đã va chạm vào nhau! Trương Minh Vũ tung nắm đấm! Trong mắt Dạ Thập Nhị chợt lóe vẻ lạnh lùng, nhảy lên đá một cú! Hả? Trương Minh Vũ nhíu mày. Ầm! Sau khi tay chân va chạm, hai người đều lùi lại! Dạ Thập Nhị không chút do dự. Lần nữa tiến lên! Cơ thể nhảy lên thật cao, rồi đá thẳng xuống! Trương Minh Vũ giơ tay đỡ lại!