Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2092



Cũng qua rồi.  

Không lâu sau, xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Lúc này mới biết xe đậu bên đường, đối diện một quán hoành thánh.  

Ăn cái này à?  

Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: "Đi thôi”.  

Nói xong, cô ta mở cửa xe bước ra ngoài.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Đúng thật là...  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bước lên phía trước để theo kịp.  

Hai người bước vào.  

Giờ đã muộn, không có khách trong quán.  

Tần Minh Nguyệt gọi hai bát hoành thánh.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười, khá chờ mong.  

Dù sao... lâu lắm rồi chưa ăn món này.  

Hai người trò chuyện.  

Không lâu sau, hoành thánh được bưng ra.  

Nóng hổi ngon lành.  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, nói: "Ăn đi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ngay sau đó, anh gắp một miếng nếm thử.  

Ngon!  

Trương Minh Vũ rất ngạc nhiên.  

Thường ở khách sạn quen ăn thịt cá, nay bỗng ăn lại món này... ngon quá!  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Ông chủ, làm thêm cho tôi một bát, đóng gói đem về”.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Không đủ ăn sao?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu, cười nói: "Đủ rồi, mang về cho Kiều Hân”.  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe sáng khi nghe điều này.  

Cô ta lại cúi đầu ăn tiếp.  

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.  

Sau trận chiến ác liệt.  

Bây giờ được ăn một bát hoành thánh nóng hôi hổi, thật sảng khoái!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ để đũa xuống, cười nói: "No rồi, cô ăn từ từ”.  

Tần Minh Nguyệt giật mình.  

Liếc mắt nhìn sang, cô ta mới phát hiện Trương Minh Vũ vẫn chưa ăn xong.  

Còn lại vài miếng...  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao anh không ăn hết luôn?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Tôi no rồi...”  

Vừa chiến đấu hết mình, bây giờ không thèm ăn.  

Trên người vẫn còn đau...  

Tần Minh Nguyệt bất mãn nói: "Không ăn thì lúc đầu bảo ông chủ làm ít thôi, lãng phí vậy”.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Còn có thể làm ít hơn được à?  

Mặc dù có thể, nhưng... ai đi ăn nhà hàng lại yêu cầu vậy chứ...  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười: "Xin lỗi, lần sau chú ý”.  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt đưa tay cầm chiếc bát lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tần Minh Nguyệt đổ tất cả hoành thánh trong bát vào bát của mình.  

Chuyện này...  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Tôi đã ăn rồi mà cô vẫn ăn à?  

Tần Minh Nguyệt phớt lờ, lẩm bẩm: "Tôi đã từng bị đói bảy ngày trong rừng nguyên sinh”.  

"Hoặc là chết đói, hoặc là...”  

Câu phía sau chưa nói hết.  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm!  

Đói bảy ngày ư?  

Vậy không phải sẽ chết đói sao?  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ nói: "Từ đó về sau, tôi không lãng phí một hạt gạo nào”.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới đột nhiên ý hiểu ra.  

Chẳng trách...  

Nhưng... tại sao lại bị bỏ đói trong rừng?  

Anh đột nhiên phát hiện ra rằng Tần Minh Nguyệt có vẻ... hơi thần bí.  

Cô gái này... thực sự không đơn giản.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều.  

Tần Minh Nguyệt không chần chừ nữa, gắp một miếng hoành thánh cho vào miệng.  

Không hề có ý ghét bỏ.  

Ồ...