Bụp! Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên. Trương Minh Vũ quay đầu lại... Vừa hay nhìn thấy Lâm Kiều Hân nằm bên cạnh mình, khuôn mặt thanh tú kề sát. Trương Minh Vũ căng thẳng. Chẳng biết tại sao, ở khoảng cách gần như vậy... anh vẫn thấy căng thẳng. Rất đẹp. Lâm Kiều Hân cười nói: "Nhưng em có một yêu cầu!" Hả? Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Yêu cầu gì?" Lâm Kiều Hân cười nói: "Em muốn anh đầu tư một trăm triệu tệ cho em! Sau đó... đừng hỏi em dùng để làm gì!" Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Được, ba trăm triệu tệ cũng được”. Nói xong ánh mắt anh đầy vẻ cưng chiều. Biểu cảm của Lâm Kiều Hân cứng đờ. Ánh mắt cưng chiều này... Bốn mắt chạm nhau, thời gian như ngừng trôi. Lâm Kiều Hân cũng có một cảm giác kỳ lạ trong lòng. Như bị điện giật. Cơ thể Trương Minh Vũ kịch liệt run rẩy. Dòng điện lớn quá. Lâm Kiều Hân nghiêm túc cười nói: "Được, cứ quyết định vậy nhé!" Trương Minh Vũ gật đầu, cười nói: "Chốt kèo”. Đột nhiên, Lâm Kiều Hân duỗi ngón út ra. Trương Minh Vũ bất lực! Đường đường là sếp của tập đoàn Lâm Thị... sao lại giống con nít vậy... Trương Minh Vũ vươn ngón tay út. Móc tay! Lúc này Lâm Kiều Hân mới nở nụ cười hạnh phúc. Chứ như cô đã rất mong chờ. Trương Minh Vũ cũng vô cùng tò mò. Cô ấy muốn đầu tư vào việc gì vậy? Khoản đầu tư lần trước... đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì. Mất hết rồi à? Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu. Lâm Kiều Hân ngồi thẳng dậy, hỏi: "Còn chỗ nào khó chịu không? Em xoa bóp cho anh”. Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được rồi, toàn thân đều thoải mái, bây giờ ngủ sẽ rất ngon!" Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cười nói: "Được, vậy ngủ đi!" Nói xong, cô nằm xuống giường! Kéo chăn lên! Toàn bộ các chuyển động đều trơn tru mượt mà! Trương Minh Vũ sững người một lúc. Lại... ngủ cùng nhau à? Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười. Dù sao cũng không phải lần đầu. Quen rồi. Trương Minh Vũ lật người lại, rất vui vẻ. Hôm nay… Anh lại nhìn thấy một Lâm Kiều Hân khác. Đột nhiên, cánh tay siết chặt lại. Giọng nói nghi ngờ của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh mặc quần áo đi ngủ sao? Vẫn thoải mái được à?" Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội. Không phải trước đây vẫn ngủ như vậy ư? Trương Minh Vũ không vui nói: "Không phải em cũng đang mặc quần áo đó sao? Vẫn thoải mái được à?" Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, nói: "Vậy... em thay đồ ngủ nhé?" Hả? Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt! Thay đồ ngủ ư? Không ngại à? Tuy nhiên, anh chưa kịp nói nhiều, Lâm Kiều Hân đã đứng dậy bước ra ngoài. Trương Minh Vũ bối rối. Thay thật hả? Chuyện này... Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì? Trương Minh Vũ rất hoang mang! Không lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên. Cánh cửa mở ra.