Một cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện trong lòng Trương Minh Vũ. Luôn rất... khó chịu. Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, hỏi: “Vậy... Cô có thể giúp tôi lấy số liệu từ khu vực camera của bệnh viện không?” Nói xong, anh kích động! Anh rất muốn nhìn! Hơn nữa... cũng muốn cho Lâm Kiều Hân xem. Trút giận cho đã đời! Tần Minh Nguyệt liếc nhìn, thản nhiên nói: “Được thôi, nhưng... tôi được lợi gì?” Hả? Nhất thời Trương Minh Vũ mờ mịt. Lợi ích? Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới đần độn nói: “Cô... muốn lợi ích gì?” Tại sao còn phải có lợi ích mới được? Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi chưa nghĩ ra, ghi nợ trước đi”. Chậc... Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật. Sao mà... lạnh nhạt vậy... Tôi chọc ghẹo gì cô à? Cuối cùng, Trương Minh Vũ hung hăng trừng mắt. Cũng không nói thêm gì. Lát sau, Tần Minh Nguyệt chậm rãi hỏi: “Tiếp theo, anh định làm gì?” Ừ thì... Trương Minh Vũ suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Người của Thần Ẩn không còn nhiều, tiếp theo... Đến lượt nhà họ Âu Dương rồi”. Anh muốn chủ động xuất kích! Dù sao, hiện giờ các vấn đề kinh doanh đã giao cho Lâm Kiều Hân. Anh phải phản công! Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Sau khi Thần Ẩn xảy ra chuyện, Dạ Thập Nhất đã đưa người rời khỏi Tĩnh Châu”. Hả? Lời vừa dứt, Trương Minh Vũ trợn to mắt! Cảm giác cả người... bị dội gáo nước lạnh! Ơ kìa... Đi rồi hả? Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Đi thật rồi à? Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: “Nói nhảm, tôi lừa anh làm gì?” Trương Minh Vũ mệt mỏi dựa vào ghế. Chuẩn bị lâu như vậy... Vậy mà... đi rồi sao? Trương Minh Vũ cảm thấy khó thở, cực kỳ bực bội! Một lúc sau, anh khẽ thở dài. Tạo hóa trêu người. Tần Minh Nguyệt liếc nhìn, hỏi: “Còn kế hoạch gì khác không?” Việc này... Trương Minh Vũ chán nản nói: “Vậy... Phát triển kinh doanh trước đã”. Còn có thể làm gì nữa giờ? Không có gì để làm cả. Hay là tranh thủ làm xong nhiệm vụ của chị ba. Ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt mờ đi, như có điều suy nghĩ. Không lâu sau, xe dừng lại trước cửa tập đoàn Chu Thị. Trương Minh Vũ mở cửa xuống xe. Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Video gửi cho anh sau, có chuyện gì thì gọi cho tôi”. Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, cười nói: “Được”. Câu này còn giống tiếng người. Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã lái xe rời đi. Trương Minh Vũ sững sờ đứng đó. Rất bất lực. Vừa định bắt đầu phản công, không ngờ... đem muối bỏ bể. Thật khó chịu. Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân. Trương Minh Vũ quay lại. Đúng lúc nhìn thấy Lâm Kiều Hân và Trần Thắng Nam đi ra. Nhìn kỹ... Lâm Kiều Hân đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng như trước. Mặt lạnh như băng.