Bà Chương cau mày hỏi: "Gọi người xong rồi à?" Trương Minh Vũ cười nói: "Xong rồi”. Bà Chương cười giễu cợt, lẩm bẩm: "Cậu nên nhắc đến tên của tôi, vậy thì không cần phiền phức đến thế”. Vừa dứt lời, trên mặt đám người Lục Thiên Long nở nụ cười đắc ý! Bà Chương – cái tên đủ để khiến mọi người nghe khiếp đảm! Còn dám đến ư? Tất nhiên... đến cũng uổng công! Trong mắt Trần Thắng Nam cũng lộ vẻ lo lắng. Suy cho cùng... bà Chương thực sự rất khó đối phó! Thời gian chậm rãi trôi qua. Bà Chương sốt ruột hỏi: "Vẫn chưa tới sao? Người của cậu có ổn không vậy?” Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Bà vội vàng muốn chết vậy à? Gắng hưởng thụ đi đã, lát nữa đám đàn em của bà sẽ được nhìn thấy thôi”. Ồ! Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức há hốc mồm! Chắc chắn tên này bị điên rồi! Muốn chết hả? Ngọn lửa giận trên khuôn mặt của các nhân viên tập đoàn Chu Thị càng rõ ràng hơn! Bà Chương hơi híp mắt, lẩm bẩm: "Được rồi, miệng mồm lanh lợi đấy”. "Hôm nay không để cậu biết được thế nào gọi là bà Chương thì mấy năm nay tôi uổng công lăn lộn ở Tĩnh Châu rồi!" "Người đâu!" Nói xong, bà ta vẫy tay! Bốn gã đàn ông vạm vỡ phía sau lập tức tiến lên một bước! Khí thế hung hăng! Mọi người xung quanh không ngừng cười nhạo! Đáng đời! Anh làm vậy mới là vội vàng muốn chết! Sống không tốt hơn à? Mọi người trào phúng giễu cợt. Trương Minh Vũ cau mày. Bà Chương hét lên: "Dạy cho hắn một bài học!" Hai gã đàn ông vạm vỡ chuẩn bị cất bước! Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ lo lắng. Mọi người xung quanh cười khẩy! Ngông cuồng nữa đi! Bỗng nhiên, Trương Minh Vũ cười nói: "Bà nên ra tay sớm hơn, bây giờ... thì muộn rồi”.Hả? Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt. Thế nào gọi là muộn? Bà Chương cười khẩy, lẩm bẩm: "Muộn sao? Thời gian ở chỗ tôi chỉ có... tùy ý”. "Bắt lấy hắn!" Dứt lời, hai gã đàn ông vạm vỡ bước lên phía trước! Đi thẳng tới chỗ Trương Minh Vũ! Đám người tập đoàn Chu Thị bắt đầu lo lắng. Ánh mắt ba bố con Lục Thiên Long đầy vẻ giễu cợt! Két! Đột nhiên, có tiếng xe phanh gấp vang lên! Mọi người đều sửng sốt. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, mới phát hiện có một dãy xe khác đậu bên kia đường. Chỉ là những chiếc xe này... hơi lạ. Có rất nhiều hoa văn trên xe. Lòe loẹt vậy à? Mọi người đều sững sờ. Có người đến giúp thằng nhóc này thật ư? Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười. Cũng nhanh đấy! Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông cao to lực lưỡng bước xuống xe. Những người theo sau cũng vậy! Người dẫn đầu có ngoại hình xinh đẹp, dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng! Là Tần Minh Nguyệt! Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý. Những chuyện này... Tần Minh Nguyệt là phù hợp nhất! Nhưng điều khiến Trương Minh Vũ khó hiểu là... nhóm người này lại không mặc quân phục? Những người xung quanh cũng sững sờ. Vẻ phức tạp lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân. Là cô ấy…