*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù mọi người đều biết mối quan hệ giữa Trương Minh Vũ và tập đoàn Chu Thị. Nhưng xuất hiện vào lúc này... lại là một chuyện khác! Trương Minh Vũ cười nói: “Ông cụ Chu đến thật đúng lúc, vẫn chưa muộn mà”. Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất lập tức đứng dậy chào hỏi. Ông cụ Chu chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười hiền lành. Nhưng Lục Thiên Long và bà Chương lại mang theo vẻ mặt nghiêm nghị. Những người khác có lẽ không biết, nhưng họ lại hiểu rõ sự khủng bố của ông cụ Chu! Mãi lâu sau, mọi người ở xung quanh mới định thần lại. Nhìn nhau không nói nên lời! Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị nuốt nước bọt. Đến tận bây giờ, mọi người mới nhận ra sự khủng bố của Trương Minh Vũ! Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ. Tràn ngập niềm vui! Không thể nhận ra Trương Minh Vũ đã vươn lên một tầm cao như vậy. Tầm cao mà nhà họ Lâm luôn hướng đến. Trương Minh Vũ cười nói: “Bà Chương, bây giờ... đủ người chưa?” Sắc mặt của bố con nhà họ Lục càng trở nên khó coi! Bà Chương siết chặt nắm đấm, trong mắt bừng bừng lửa giận! Nhưng... Cuối cùng, bà Chương không biết nên nói gì. Bực bội vô cùng! Thấy vậy, Trương Minh Vũ cười đắc ý: “Nếu bà đã thấy đủ thì có thể rời khỏi đây được rồi đấy?” “Tiếp theo... e rằng sẽ không hay với bà lắm”. Trong ánh mắt anh tràn đầy giễu cợt. Rời đi sao? Tất nhiên là không thể! Khi câu nói này được nói ra, mọi người hoàn toàn kích động. Trương Minh Vũ không chỉ thực sự đối đầu với bà Chương... mà còn khiến cho bà ta không nói nên lời! Chuyện này.... Tất cả mọi người đều kinh ngạc! Sắc mặt bà Chương u ám đến mức như sắp vắt ra nước! Bố con nhà họ Lục càng thêm căng thẳng! Dù gì... Nhà họ Lục thành hay bại đều dựa vào hành động lần này! Tầm mắt của mọi người nhanh chóng tập trung vào bà Chương! Không có phản ứng thật sao? Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đã bắt đầu nắm chặt tay nhau! Bỗng thấy tự hào! Hô hấp của bà Chương trở nên dồn dập. Nhưng... Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên niềm vui. Chỉ vậy thôi à? Cứ tưởng ngày hôm nay là một trận chiến ác liệt. Không ngờ... Tách tách tách! Đèn flash nhấp nháy không ngừng! Nhưng bà Chương ngay cả một câu cũng không thể thốt ra! Mất hết thể diện! Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Gì vậy? Bà Chương vội vàng lấy điện thoại ra, ánh mắt đầy mong đợi! Trương Minh Vũ cau mày. Vẫn còn con át chủ bài sao? Bà Chương hào hứng trả lời điện thoại rồi hỏi: “Ông... tới rồi hả?” Mọi người nghiêng tai lắng nghe! Một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Tôi đến rồi, người đón tôi ở đâu?” Trương Minh Vũ nhíu mày. Có người đến thật! Bà Chương lúng túng nói: “À, ông Hoàng chờ một lát, tôi bảo người đến đón ông ngay!”