Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2129



Chẳng thèm nhìn lấy một lần.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ dần hiện lên nụ cười.  

Anh cũng rất tò mò.  

Hoàng Thái Hằng này... có thể làm ra chuyện gì đây?  

Bầu không khí ở hiện trường ngưng đọng lại.  

Thật lâu sau, Hoàng Thái Hằng mới trầm giọng nói: "Hay, khá khen cho nhà giàu nhất Ninh Châu”.  

"Giỏi cho một Sơ Tinh”.  

Nói xong, vẻ lạnh lùng lóe lên trong ánh mắt.  

Trương Minh Vũ suy ngẫm bật cười.  

Tức giận?  

Hoàng Thái Hằng lại âm trầm nói: "Nếu đã như vậy, thì trái lại tôi muốn xem các người có năng lực gì”.  

"Bà Chương”.  

Hả?  

Ánh mắt bà Chương lóe sáng, cung kính nói: "Giám đốc Hoàng, ông có điều gì muốn dặn dò?"  

Bố con nhà họ Lục kích động.  

Giọng điệu của Hoàng Thái Hằng lạnh như băng nói: "Lần này tôi đến là vì để phát triển tập đoàn Tinh Mang ở Tĩnh Châu và Ninh Châu”.  

"Bà nói xem... tôi nên đầu tư cho ai thì tốt đây?"  

Đầu tư?  

Lời vừa nói ra, bà Chương vô cùng kích động!  

Cơ thể đám người Lục Thiên Long cũng bắt đầu run rẩy theo!  

Trương Minh Vũ bừng tỉnh.  

Thì ra là thế!  

Bà Chương kích động hỏi ngay: "Giám đốc Hoàng, đầu... đầu tư bao nhiêu?"  

Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người dồn dập tập trung lên người Hoàng Thái Hằng.  

Bao nhiêu?  

Hoàng Thái Hằng nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, tùy ý nói: "Không nhiều, cũng chỉ... năm tỷ tệ thôi”.  

Trong nháy mắt toàn hội trường hít một hơi lạnh.  

Tất cả mọi người hoàn toàn chấn động.  

Lúc này đèn flash cũng đã dừng lại.  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa nhăn mày.  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ bất ngờ.  

Năm tỷ ư?  

Đúng là hào phóng!  

Ừng ực.  

Bà Chương và bố con nhà họ Lục khó khăn nuốt nước bọt.  

Mặt đầy khát vọng.  

Hết sức kinh ngạc.  

Bà Chương kích động nói tiếp: "Theo tôi thấy thì... nhà họ Lục rất phù hợp”.  

Chuyện này...  

Lục Thiên Long kích động đến mức cơ thể run rẩy không rừng.  

Hai anh em Lục Chính Minh và Lục Chính Đình siết chặt tay, cắn chặt hàm.  

Kích động!  

Hoàng Thái Hằng suy ngẫm mỉm cười, nói: "Được, vậy tôi sẽ đầu tư năm tỷ này cho nhà họ Lục”.  

"Nhưng không biết sau khi đầu tư, có thể xử lý mấy con rệp của Tĩnh Châu... được không nhỉ?"  

Nói xong, ông ta ném ánh mắt khinh thường lên người Trương Minh Vũ.  

Lục Thiên Long tiến lên một bước, run rẩy nói: "Nhất định... nhất định không có vấn đề”.  

Dù sao... cũng là năm tỷ.  

Tài nguyên nào mà không có?  

Hoàng Thái Hằng thản nhiên nói: "Được, vậy hạng mục này của chúng tôi xem như giao cho ông, ông phải làm rạng danh tập đoàn Tinh Mang chúng tôi đấy”.  

"Đến lúc đó... còn phát triển đến cả Ninh Châu”.  

Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng chậm rãi lướt qua Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa.  

Không ngừng cười châm biếm.  

Nói bóng gió, ý là phải dọn dẹp cả Ninh Châu.  

Lục Thiên Long mừng như điên nói: "Yên tâm, chắc chắn không thành vấn đề”.  

"Có năm tỷ này, tôi chắc chắn có thể quét sạch Ninh Châu”.  

Nói xong, trên mặt ông ta hiện lên biểu cảm kiêu ngạo.  

Cá muối trở mình!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh cũng không ngờ ông ta lại chi năm tỷ để đầu tư.  

Lần này... hơi khó giải quyết.  

Bà Chương không ngừng cười mỉa.