Ngay sau đó, Tô Mang đi tới, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng.
Cô ấy nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới chậm rãi chuyển tầm mắt về Trương Minh Vũ.
Khuôn mặt lạnh như băng dường như đã tan chảy.
Trương Minh Vũ cười ngốc nghếch, nói: “Chị ba, chị trở về rồi”.
Tất cả sự lo lắng trong lòng anh ngay tức khắc biến mất!
Tô Mang mỉm cười, nói: “Chị đã trở lại”.
Nói xong, cô ấy giang hai cánh tay.
Trương Minh Vũ phấn khích, anh tiến lên, ôm chặt Tô Mang!
Đã lâu không gặp!
Đôi mắt đẹp của Tô Mang cũng tràn đầy sự hoài niệm.
Nhiệm vụ... cuối cùng đã hoàn thành!
Cuối cùng cô ấy cũng có thể trở về bên cạnh em trai!
Lâm Kiều Hân thấy vậy, trong mắt cũng tràn đầy niềm vui.
Càng thêm thoải mái!
Tô Mang trở lại, Trương Minh Vũ... cũng không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.
Hoàng Thái Hằng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Người đẹp, là cô nói không tin à?”
Trương Minh Vũ lúc này mới đứng thẳng lên.
Ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mang trở lại vẻ lạnh như băng, nói: “Không sai, là tôi nói”.
Sự ngang ngược lộ ra ngoài!
Hoàng Thái Hằng cười nhạt: “Sao vậy? Não cả nhà cô đều úng nước hết rồi hả?”
“Em trai vô dụng thì đã đành”.
“Ngược lại cô chị... thật xinh đẹp”.
Ông ta nói xong, nở nụ cười gian ác!
Vẻ lạnh lùng xẹt qua trong ánh mắt của Tô Mang.
Hoàng Thái Hằng không để ý, tiếp tục cười trêu chọc nói: “Người đẹp, sao trông cô quen mặt vậy? Cô nói xem có phải tình duyên của chúng ta ở kiếp trước chưa dứt không?”
“Hay là... Chúng ta nối lại tiền duyên nhé?”
Nói xong, trên mặt ông ta nở nụ cười bỉ ổi!
Ha ha ha!
Xung quanh tràn đầy tiếng cười!
Đẹp thì sao?
Không có giá trị.
Thực lực mới là tất cả!
Bà Chương cười nhạt.
Ánh mắt của đám người Lục Thiên Long cũng tràn đầy châm chọc!
Trương Minh Vũ thu lại nụ cười!
Bốp!
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên!
Hả?
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
“A!”
Ngay sau đó, tiếng kêu gào thống khổ của Hoàng Thái Hằng truyền đến!
Đây là...
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Chuyện gì vậy?
Nhìn kĩ lại...
Lúc này mới thấy một bóng người mặc đồ đen không biết đã đứng cạnh Tô Mang từ lúc nào!