Hàn Thất Thất thẫn thờ đứng bên ngoài cửa xe, không biết phải làm thế nào. Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực. Có hơi khó xử. Lâm Kiều Hân nhanh chóng nói: “Thất Thất, lên đây ngồi cạnh chị này”. Đôi mắt của Hàn Thất Thất sáng lên. Nhẹ nhàng gật đầu. Hàn Thất Thất bước lên xe, ngồi bên cạnh Lâm Kiều Hân. Tài xế lái xe rời đi. Trong suốt quá trình, trong xe vẫn luôn yên lặng. Đương nhiên Trương Minh Vũ biết Hàn Thất Thất khó xử, nhưng lúc này anh hoàn toàn không có tâm trạng để ý. Dù sao thì... Tô Mang cũng đang ở bên cạnh. Trong lòng Trương Minh Vũ vẫn luôn có một cảm giác vô cùng hưng phấn, cực kỳ nóng lòng muốn biết là Tô Mang có rời đi hay không! Nhưng... Dù sao Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất cũng ở đây. Trương Minh Vũ chỉ có thể kiềm chế sự tò mò. Không lâu sau, chiếc xe từ từ chạy vào trong đại viện. Các vệ sĩ vẫn đang huấn luyện. Trương Minh Vũ liếc nhìn, không phát hiện điều gì bất thường. Vẫn may... Xe dừng lại, bốn người cùng xuống xe. Hàn Thất Thất sẽ ở đâu? Thấy thế, đôi mắt của Lâm Kiều Hân lóe sáng. Thật lâu sau, cô mới cười rồi nói: “Thất Thất, hay là em ở chung với bọn chị nhé, vừa hay biệt thự nhà chị cũng có phòng cho khách”. Cái gì? Trương Minh Vũ cau mày. Cô ấy muốn làm gì vậy? Đôi mắt đẹp đẽ của Tô Mang lóe lên sự trầm tư. Hàn Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ”. Bốn người nhanh chóng bước vào bên trong biệt thự. Từ đầu đến cuối, bầu không khí vẫn luôn ngột ngạt khác thường! Lâm Kiều Hân chầm chậm nói: “À... Thất Thất, chị dẫn em lên phòng trước”. Hàn Thất Thất cảm kích nói: “Vâng”. Cực kỳ ngoan ngoãn. Sau đó, Lâm Kiều Hân dẫn theo Hàn Thất Thất đi lên lầu. Vẻ nghi ngờ lại hiện lên trong mắt của Trương Minh Vũ. Lâm Kiều Hân muốn làm gì? Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh vẫn không nghĩ ra đáp án nào. Đột nhiên, một cơn gió cuốn theo hương thơm bay tới... Gì vậy? Trương Minh Vũ còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, đã có một cơ thể mềm mại lao thẳng vào trong ngực của anh! Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt. Nhìn kỹ, anh phát hiện Tô Mang mang theo vẻ mặt tràn đầy phấn khích dựa vào ngực mình! Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Còn phấn khích hơn cả mình sao? Ngay sau đó, Tô Mang bất mãn nói: “Cuối cùng cũng đi rồi!” Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội. Nhưng... Anh cũng rất nhớ Tô Mang. Tay của Tô Mang không ngừng dùng sức ôm chặt lấy Trương Minh Vũ. Nhớ quá trời. Trương Minh Vũ cười toe toét hỏi: “Chị ba, lần này... Chị có đi nữa không?” Đây là câu hỏi mà anh quan tâm nhất. Tô Mang tức giận trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Vậy... Em muốn chị đi sao? Hay là không muốn chị đi hả?” Trương Minh Vũ nói một cách hiển nhiên: “Không muốn chị đi đâu!” Tô Mang cố gắng đứng dậy, hung hăng véo mũi Trương Minh Vũ rồi nói: “Còn tạm được”. Dứt lời khóe miệng cô ấy nở một nụ cười đắc ý. Rất hài lòng! Trương Minh Vũ bĩu môi. Đau quá... Tô Mang ngạo nghễ nói: “Lần này...” Ngay lập tức hai mắt của Trương Minh Vũ mở to. Vô cùng mong chờ! Nhưng đợi hồi lâu, Tô Mang vẫn chưa có ý định nói ra... Trương Minh Vũ sốt sắng nói: “Chị ba ơi, chị... Đừng chọc em mà”.