Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Thế này cũng sợ sao? Lâm Kiều Hân im lặng không lên tiếng. Không lâu sau, tiếng sấm dần dần tắt đi. Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao rồi? Em còn sợ không?" Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Còn một chút”. Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Có phải... em sợ loại thời tiết này không?" Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu. Hồi lâu sau, cô yếu ớt nói: "Khi còn bé em từng bị sấm dọa, nghe mẹ nói lần đó thiếu chút nữa bị sấm đánh ngu người luôn”. Nghe vậy, khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ run lên. Mặc dù hơi thái quá. Nhưng Trương Minh Vũ cũng từng nghe chuyện như này. Khó trách cô lại sợ hãi như vậy... Sau đó, Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Yên tâm đi, không cần sợ, có anh ở đây thì chắc chắn em sẽ an toàn”. Sau khi nói xong, khóe miệng anh hiện lên nụ cười đắc ý. Khi Lâm Kiều Hân nghe những lời đó, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lấp lánh. Anh ở đây? Thật lâu sau, khóe miệng Lâm Kiều Hân nở nụ cười tươi. Nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng Trương Minh Vũ lập tức xuất hiện dục vọng muốn bảo vệ cô. Suy nghĩ một lát, anh chậm rãi nói: "Được, em ngủ đi, có anh ở đây không sao đâu”. Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu. Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Nhưng cơ thể cô không hề có ý định ngọ nguậy thoát khỏi cái ôm của Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ khoác nhẹ tay lên eo Lâm Kiều Hân. Mặc dù tiếp xúc thân mật. Nhưng không hiểu sao, bây giờ trong lòng anh không có bất kỳ ý nghĩ gì cả. Chỉ có mong muốn được che chở cô. Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn thả lỏng, yên lặng hưởng thụ giây phút bình yên này. Chẳng mấy chốc, bầu trời lại chớp nháy. Trương Minh Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên tai Lâm Kiều Hân. Khóe miệng Lâm Kiều Hân vẽ lên một nụ cười. Không lâu sau, cô dần dần chìm vào giấc mơ đẹp. Trương Minh Vũ lẳng lặng chờ đợi. Lát sau không còn tiếng sấm chớp nữa, lúc này anh mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng tư thế của cả hai vẫn luôn giữ nguyên. Thời gian chậm rãi trôi qua. Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ cảm giác được trong ngực mình có động tĩnh. Hả? Trương Minh Vũ mơ màng mở mắt. Vừa hay nhìn thấy gương mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân. Ơ... Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia kinh ngạc. Phải mất một lúc, anh mới nhớ tới chuyện tối hôm qua. Không khỏi cười thầm trong lòng. Lâm Kiều Hân đỏ mặt, nói: "Anh tỉnh rồi à?” Trương Minh Vũ mỉm cười gật đầu. Sáng sớm, anh có thể ngắm nhìn hình ảnh thế này... Hạnh phúc không tả được. Sau đó, Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ không muốn đánh thức anh, không ngờ... vẫn làm anh thức giấc”. Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao đâu, dù sao cũng đến lúc phải dậy rồi”. Ngẩng đầu nhìn quanh, anh nhận ra bên ngoài trời đã sáng. Nhưng bầu trời vẫn âm u như cũ. Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân ngồi thẳng dậy. Trương Minh Vũ thong thả dựa vào đầu giường, nhưng cánh tay anh vô cùng tê. Lắc lắc nhẹ. Thấy vậy, trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên sự đau lòng, hỏi: "Là do bị em đè sao?" Sáng nay khi cô tỉnh dậy vẫn đang nằm trong vòng tay của anh. Nghĩ đến đây, gương mặt xinh xắn của Lâm Kiều Hân đỏ bừng. Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Không sao, chỉ là hơi tê chút thôi”. Dứt lời, anh bóp nhẹ cánh tay vài cái. Lâm Kiều Hân nhích người chậm rãi di chuyển về phía trước. Hả?