Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên sự lạnh lùng: “Bắt hết bọn họ lại, sau này nói sau!” Nói xong cô ta lấy điện thoại ra. Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực. Đắc tội với Tần Minh Nguyệt, liệu có kết thúc tốt đẹp không? Chắc chắn là không. Trương Minh Vũ im lặng quan sát một lúc lâu. Chiếc xe phía trước đã bị hư do bom nổ, những chiếc xe khác hoàn toàn không sao cả. Sau đó, Tần Minh Nguyệt để điện thoại xuống, lạnh lùng nói: “Những người bị thương ở lại canh giữ, chờ cảnh sát ở Tĩnh Châu tới”. “Những người khác, chuẩn bị lên đường!” Tất cả các chiến sĩ đều đồng thanh đáp: “Rõ!” Nhưng khí thế đã kém hơn so với trước đó rất nhiều. Suy cho cùng... có quá nhiều người bị thương. Sau đó, mười mấy chiến sĩ tiến hành dọn dẹp con đường ở phía trước. Lên xe! Vẻ nghi ngờ lóe lên trong mắt của Trương Minh Vũ. Chuyện này kết thúc rồi sao? Nhìn xung quanh một vòng, không thấy có gì bất thường. Rốt cuộc những người đàn ông mặc đồ đen này ở đâu ra? Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu. Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: “Chúng ta đi trước đi”. Trương Minh Vũ gật đầu. Hai người từ từ bước dọc theo một bên đường đi đến chỗ đậu xe. Tần Minh Nguyệt vẫn đang suy nghĩ về điều đó. Nhưng trong lòng Trương Minh Vũ lại mơ hồ có một dự cảm không lành. Chuyện này... Đơn giản như vậy sao? Hồi nãy bị trì hoãn... là vì đám người mặc áo đen này sao? Chuyện này... Thật sự không hợp lý... Một lúc sau Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Cẩn thận, tôi luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy”. Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi cũng có cảm giác này”. Hai người đã đến chỗ đậu xe. Phía sau cũng vang lên tiếng xe. Trương Minh Vũ quay đầu nhìn, tất cả xe đã bắt đầu chạy. May thay... Trương Minh Vũ quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Bùm! Đột nhiên... một tiếng nổ nặng nề vang lên! Tần Minh Nguyệt theo bản năng hét lên: “Nằm xuống!” Ngày sau đó, Trương Minh Vũ cảm thấy một lực rất lớn đập vào vai mình! Cơ thể lập tức ngã xuống! Ầm ầm bùm! Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên! Đá vụn bay đầy trời! Đây là... Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghiêm trọng! Hơi nóng ập đến... Trương Minh Vũ bị sốc. Tần Minh Nguyệt cũng bị kinh hãi! Sức mạnh lớn thật! Đây là... Thuốc nổ do mình tạo ra sao? Một lúc lâu sau, bụi đá lắng xuống... Trương Minh Vũ lắc mạnh cơ thể để bụi đá rơi ra. Quay đầu nhìn lại... Chợt phát hiện chỗ chiếc xe đang đậu đã bị khói bao phủ! Trương Minh Vũ cau mày. Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghiêm trọng! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tần Minh Nguyệt di chuyển đôi chân dài của mình như thể chuẩn bị đi qua! Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Chờ chút, nhìn kỹ đã”. Làn khói này... Không giống như được tạo thành từ thuốc nổ! Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay. Chăm chú lắng nghe, bên trong hoàn toàn không có bất kỳ một tiếng động nào! Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm xấu!