Đôi mày thanh tú của Tần Minh Nguyệt nhíu lại, nói: "Kiên trì thêm chút nữa, chúng ta sắp đến rồi”. Trương Minh Vũ mệt mỏi gật đầu. Bây giờ không còn cách nào khác ngoài cách này. Muốn đánh thì chắc chắn đánh không lại. Huống chi, bây giờ bọn họ không biết phía sau có bao nhiêu người. Long Tam đâu? Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt lại hiện lên sự lo lắng. Nếu không có chuyện gì xảy ra, Long Tam và Long Thất chắc chắn đã tới cứu người. Cuối cùng, Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài. Bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân anh. Sau một hồi bước nhanh về phía trước, cuối cùng cả hai đã đến vị trí của khe rãnh. Trương Minh Vũ liếc nhìn, vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù cái rãnh này khá dễ thấy, nhưng vô cùng sâu. Hơn nữa, hai bờ cách nhau ít nhất bảy, tám mét. Cẩn thận nhìn quanh. Có vẻ là khe rãnh từ trên đỉnh núi chảy xuống, vừa lớn vừa sâu. Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, nói: "Chúng ta xuống trước đã”. Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý. Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tìm được vị trí có độ dốc tương đối thoải. Đôi chân dài của cô ta nhanh chóng hoạt động. Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lại, anh hết sức ngạc nhiên khi phát hiện tám tên cao lớn kia còn chưa xuất hiện. Tốt quá rồi! Trương Minh Vũ không hề do dự, vội vàng cất bước vọt đến rìa khe rãnh. Mau chạy thôi. Khe rãnh rất sâu, độ cao ước chừng tầm mười mét, hơn nữa chỗ nào cũng rất dốc. Không có cách nào để đi. Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã xuống đến đáy khe. Trương Minh Vũ im lặng đi theo. Dưới khe rãnh mọc nhiều cây to và cỏ dại rậm rạp. Ở giữa là một con sông nhỏ. Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn nhưng tầm mắt đã bị cây cối che khuất. Không thấy được ai cả. Tần Minh Nguyệt quét mắt nhìn xung quanh, nói: "Đi theo tôi”. Nói xong, cô ta lần nữa bắt lấy cánh tay Trương Minh Vũ, chạy về phía đỉnh núi. Trương Minh Vũ theo sát. Quay người nhìn lại, đám cỏ dại sau khi bị họ giẫm lên không có bất kỳ biến dạng gì. Cũng may… Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi một quãng đường vài trăm mét. Cỏ dại ngày càng cao hơn. Bây giờ, ứng chừng cỏ dại đã cao quá đầu gối. Cây cối xung quanh cao chót vót, che khuất hoàn toàn tầm nhìn. Phù! Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nói: "Trước mắt, chúng ta nghỉ ngơi một chút”. Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh. Bây giờ, bắp đùi không còn chịu sự khống chế của anh nữa rồi. Lập tức ngã người xuống bên cạnh khe rãnh. Gian nan thở dốc. Tần Minh Nguyệt im lặng ngồi bên cạnh anh, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng. Căng tai lắng nghe...