Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô có bật lửa à?" A... Lời này vừa nói ra, động tác của Tần Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại. Đúng nhỉ. Không có bật lửa... Sau đó, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Anh là đàn ông, không hút thuốc sao?" Trương Minh Vũ trừng mắt cáu kỉnh. Phải hút thuốc mới là đàn ông hả? Vả lại... Khi còn nhỏ ở trên núi, anh không biết đến thuốc lá là gì... Tần Minh Nguyệt mệt mỏi nói: "Bỏ đi, không còn đồ ăn nữa”. Trương Minh Vũ nhướng mày. Không ăn nữa ư? Nhưng trên khóe miệng anh chậm rãi nở nụ cười. Vẫn còn cơ hội thể hiện. Ngay sau đó, Trương Minh Vũ im lặng nhìn quanh. Không lâu sau, anh nhìn thấy một cái cây lớn vô cùng cứng cáp ở cách đó không xa. Khô héo. Ồ? Hai mắt Trương Minh Vũ sáng lên. Những loại cây này khi chúng khô đi thường tạo thành cái hốc. Cây này có không nhỉ? Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Đi, đi theo tôi”. Nói xong, anh cầm con thỏ lao đi. Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh đầy bất mãn. Anh lại làm gì nữa? Mệt không cử động nổi... Nhưng sau khi suy nghĩ, cô ta vẫn cất bước đi theo. Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã tới gần cái cây trước mặt. Nhìn kỹ lại... Quả nhiên bên trong có một cái hốc cây. Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng. Có hốc cây thì tốt rồi. Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Đến chỗ này làm gì?" Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn hai mắt, nói: "Để chui vào ngủ, ngủ ở bên ngoài không sợ rắn cắn sao?" Rắn độc ở khắp mọi nơi trong rừng. Rắn? Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày. Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Đừng nhàn rỗi nữa, cô mau dọn dẹp sạch sẽ bên trong hốc cây đi, sửa sang lại một chút”. Nói xong, anh quay người rời đi. Tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt. Sau khi cân nhắc, cô ta vẫn chọn bước vào hốc cây. Chắc chắn an toàn rồi bắt đầu dọn dẹp. Chẳng mấy chốc, một đống cỏ dại đã được dọn sạch. Bên trong sạch sẽ. Trương Minh Vũ đang xách theo một đống đồ vật lớn nhỏ đi đến. Hả? Tần Minh Nguyệt nhíu mày. Nhìn kỹ lại thì... Mãnh gỗ, khúc cây và đống bù xù gì đó? Cái này... để làm gì? Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không hiểu. Trương Minh Vũ cười đắc ý, nói: "Cô đi rửa sạch thỏ rừng đi”.