Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại hỏi: “Anh muốn lợi ích gì?” Trương Minh Vũ nhe răng cười, nói: “Nếu như được mát xa hay cái gì đó thì tốt, hôm nay quá mệt mỏi”. Nói xong, anh lặng lẽ nhìn đống lửa. Nhưng suy nghĩ của anh đã bay sang Tĩnh Châu, Lâm Kiều Hân thế nào rồi? Long Tam đang ở đâu? Nói chuyện chỉ là bản năng. Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ tức giận. Mát xa? Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Mát xa? Được, tôi dám làm, anh dám hưởng thụ không?” Trương Minh Vũ không suy nghĩ gì, cười ha hả nói: “Sao lại không dám? Cô cũng không thể ăn được tôi mà”. Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc. Dám hả? Tần Minh Nguyệt nhếch môi nói: “Được, vậy anh chờ mà hưởng thụ đi”. Nói xong cô ta nhanh chóng di chuyển cơ thể mềm mại của mình, im lặng đi lại gần Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ ngơ ngác trả lời: “Được”. Nói chuyện theo bản năng. Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên, im lặng duỗi những ngón tay thon dài ra. Trương Minh Vũ nhìn không chớp mắt. Đột nhiên, có cảm giác cái gì đó chạm vào trên chân anh. Hả? Trương Minh Vũ sững sờ, đầu óc chợt bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ. Bình tĩnh nhìn kỹ... Tần Minh Nguyệt... Đang bóp chân? Ơ... Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội, hỏi: “Cô... đang làm gì vậy?” Tần Minh Nguyệt hơi cau mày nói: “Không phải anh bảo tôi mát xa cho anh sao?” Hả? Tôi bảo hả? Đôi mắt của Trương Minh Vũ đầy bối rối! Anh chỉ để ý đến việc an ủi mà không chú ý mình đang nói gì. Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Thế nào? Có thoải mái không?" Trương Minh Vũ cười ngượng ngùng nói: “Thoải mái..”. Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt sáng lên, ẩn ý nói: “Thoải mái là được rồi, cứ hưởng thụ từ từ đi”. Nói xong, đột nhiên cô ta mạnh tay hơn! Rít! Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu! Đùi bị bóp mạnh! Mẹ kiếp! Trương Minh Vũ vội vàng co đùi lại, nhỏ giọng hỏi: “Cô làm gì vậy hả?” Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Mát xa cho anh đó, sao nào... cảm thấy khó chịu sao?” Khóe môi Trương Minh Vũ co giật dữ dội. Lòng dạ đàn bà thật độc ác. Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn. Chuồn đi... Tần Minh Nguyệt nở nụ cười đắc ý! Cho anh đắc ý này! Sau đó, bên trong hốc cây yên tĩnh trở lại. Đoàng!