Chẳng mấy chốc Tần Minh Nguyệt đã bước ra khỏi hốc cây. Trương Minh Vũ vội vàng nhìn xung quanh, lặng lẽ quan sát. Xung quanh không có bất kỳ một tiếng động nào. Trong đôi mắt của Trương Minh Vũ bỗng chốc hiện lên sự bất lực. Rốt cuộc là có người đuổi theo không vậy? Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Đừng nhìn nữa, bọn chúng đuổi tới rồi”. Hả? Câu nói này vừa được thốt ra, ngay lập tức khiến cho Trương Minh Vũ ngơ ngác. Cái gì cơ? Tần Minh Nguyệt cũng không quan tâm lắm. Cô ta đi về phía trước. Đôi mắt thoáng hiện lên một tia sáng. Tên Trương Minh Vũ này... Thú vị. Tần Minh Nguyệt phớt lờ đi rồi tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước. Nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ. Tôi không tin! Đàn ông mà... Khóe miệng của Tần Minh Nguyệt lại nở một nụ cười! Trương Minh Vũ bĩu môi, im lặng đi sau lưng Tần Minh Nguyệt. Hai người im lặng đi về phía trước. Trước mặt vẫn là khu rừng đó, không có gì thay đổi cả. Phù! Trương Minh Vũ thở dài. Khi nào mới có thể ra ngoài đây? Nếu không thể ra ngoài nữa... Thì thật sự không thể nào chịu nổi được! Nhưng Trương Minh Vũ cũng không còn cách nào khác. Loạt soạt! Đột nhiên, âm thanh quen thuộc đó lại vang lên! Cơ thể của Trương Minh Vũ căng cứng! Chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy Tần Minh Nguyệt rút dao găm ra lao về phía âm thanh phát ra. Nhanh vậy ư? Trong mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên. Sau đó nhìn lại... Khoảnh khắc Tần Minh Nguyệt vụt qua, bên trong bụi cỏ bắt đầu lay động kịch liệt. Giống như có một thứ gì đó đang nhanh chóng chạy trốn! Tốc độ cực kỳ nhanh! Ực! Trương Minh Vũ nhìn thấy thế thì chật vật nuốt nước bọt, tỏ vẻ khó tin. Tốc độ này... Con người không thể nào làm được! Chẳng lẽ... là thú dữ thật sao? Lẽ nào... Trương Minh Vũ hoảng sợ. Nhưng Tần Minh Nguyệt lại không hề do dự, vội vàng tiếp cận chỗ đó! Trương Minh Vũ cau mày, cảm giác lo lắng không ngừng dâng lên ở trong lòng. Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Minh Vũ không còn cách nào khác ngoài việc chạy đuổi theo. Tốc độ của Trương Minh Vũ cực kỳ nhanh! Nhưng cũng không thể đuổi kịp thứ đó! Bụi cỏ đang lung lay dần dần khuất xa khỏi tầm mắt. Trương Minh Vũ cau mày, tỏ vẻ nghiêm túc. Đó rõ ràng là thú dữ! Chẳng lẽ...