Chẳng mấy chốc, chỉ còn hai trăm mét nữa! Bỗng nhiên Tần Minh Nguyệt khẽ quát một tiếng: “Có người tới, cẩn thận chút!” “Nếu không chắc chắn giết sạch hết bọn chúng thì tuyệt đối không thể để lộ hết thực lực bản thân ra, anh nhớ rõ chưa?” À Trương Minh Vũ đờ đẫn gật đầu! Anh cẩn thận quan sát xung quanh... Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trên cây. Trương Minh Vũ chợt thấy căng thẳng! Quả nhiên là bọn mặc đồ đen kia! Vèo vèo! Bỗng nhiên anh nghe thấy có hai tiếng xé gió. Trương Minh Vũ giả vờ lao ra ngoài! Nhưng anh còn chưa kịp dùng sức chạy, đã bị Tần Minh Nguyệt bên cạnh kéo vào núp sau thân cây! Bụp! Ngay lập tức, một con dao găm bay tới cắm ngay vào thân cây! Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt yên lặng trốn sau thân cây. Tần Minh Nguyệt vẫn đang âm thầm quan sát tình hình. Cơ thể Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng, trong lòng lại cảm thấy nghiêm trọng. Rất nhanh sau đó cả hai nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên. Trương Minh Vũ biết bọn chúng tới rồi, thậm chí còn khá đông! Tần Minh Nguyệt nhíu màu lại: “Có bốn tên, hơn nữa lại khá phân tán, chúng ta chắc chắn có thể giết được hai tên”. Hả... Trương Minh Vũ càng thêm ngu người. Sao cô ấy biết được có bao nhiêu tên tới cơ chứ? Tuy nhiên Trương Minh Vũ cũng chẳng dư thời gian suy nghĩ. Chắc chắn giết được hai tên, hay nói cách khác mỗi người bọn họ phải giết được một tên! Trương Minh Vũ nhanh chóng gật đầu đồng ý! Tiếng bước chân càng gần! Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm, dồn hết sức xuống chân, chạy vọt ra ngoài! Trương Minh Vũ cũng theo sát phía sau. Khi cả hai vừa chạy ra ngoài thì ngay lập tức bốn tên kia lao tới chỗ hai người từ các hướng khác nhau! Từng đôi mắt sắc bén! Bọn người này không hề đơn giản! Trong nháy mắt, hai tên tấn công Tần Minh Nguyệt, hai tên còn lại nhắm vào Trương Minh Vũ! Trong mắt Tần Minh Nguyệt lộ vẻ lo lắng. Cô ta không có vấn đề, nhưng bên Trương Minh Vũ thì… Song trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng. Đánh nhanh thắng nhanh! Bốp bốp! Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tấn công hai tên đàn ông áo đen! Trương Minh Vũ chậm rãi nắm chặt tay lại. Mấy ngày lăn lộn vất vả làm anh suýt quên mất bản thân mình cũng có thể chiến đấu. Đến đây đi! Trong nháy mắt hai tên đàn ông áo đen còn lại đồng thời bay lên tung cú đấm ra. Trương Minh Vũ cau mày lại. Nhanh như vậy sao?