Lâm Kiều Hân nở nụ cười tự giễu, bất đắc dĩ nói: “Không có tác dụng gì đâu. Chắc chắn bác hai sẽ nói làm vậy là vì lợi ích của gia tộc”.
“Hơn nữa… ông nội biết thì có thể làm gì được?”
Haiz.
Anh thở dài một tiếng, lại hỏi tiếp: “Cô bị giao nhiệm vụ gì?”
Nhà họ Lâm kinh doanh đủ mọi loại ngành nghề, nhưng đến lúc này chỉ có thể duy trì được ngành thiết kế nội thất và kiến trúc.
Cô cúi đầu đáp: “Ông ấy yêu cầu tôi hoàn thành ba triệu đơn đặt hàng trong vòng một tuần”.
Ba triệu?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Dự án xây dựng phải lớn tới mức nào mới có thể đặt đơn đến ba triệu tệ?
Rõ ràng Lâm Quốc Long đang cố tình làm khó người khác!
Anh đang định cất tiếng thì đột nhiên nhớ ra một chuyện…
Không phải… anh đang muốn mở chi nhánh đó sao?
Nghĩ tới đây, hai mắt anh sáng rực lên!
Nhưng anh lại do dự không biết nên mở lời như thế nào. Anh đã quyết tâm che giấu thân phận, vậy thì không thể để chuyện mình sở hữu khách sạn bị lộ ra ngoài…
Chuyện này…
Anh đang phải đấu tranh tâm lý.
Lâm Kiều Hân cố gượng cười nói: “Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng thôi. Anh không giúp được tôi đâu”.
“Nói ra rồi, nội tâm cũng dễ chịu hơn nhiều”.
Trương Minh Vũ chợt thấy rung rộng.
Cô đang… nghĩ cho anh sao?
Một cảm giác xúc động chợt dâng trào từ tận đáy lòng.
Hiện giờ Lâm Kiều Hân đang tuyệt vọng như vậy, là lúc cô đang cần giúp đỡ nhất.
Nhưng sau một hồi do dự, Trương Minh Vũ vẫn không nói ra chuyện này.
Vì anh không muốn để lộ thân phận, cũng vì nhà họ Lâm.
Haiz.
Anh thầm thở ngắn than dài, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
Cô bình thản nói: “Thế tôi vào nhà đây”.
“Ừ”.
Anh mỉm cười gật đầu đáp lại.
Lâm Kiều Hân không còn chần chừa nữa, dứt khoát quay lưng đi vào trong biệt thự.