Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 281: Có điều anh cũng rất hiếu kỳ



Cô ấy vội vàng chạy đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ngồi xuống đi, giới thiệu một chút về bản thân mình".  

Cô gái ngoan ngoãn ngồi xuống, vội vàng giới thiệu: "Chào anh, tôi tên là Vương Vũ Nam, là sinh viên năm tư đại học Hoa Châu, nhà tôi ở Hoa Châu, những nơi thực tập mà trường sắp xếp đều ở ngoài tỉnh, vậy nên tôi đang muốn tự tìm nơi để đi thực tập".  

"Chuyên ngành của tôi là quản trị khách sạn, nhưng tôi vẫn chưa tìm được khách sạn nào tuyển người, nên liền đến đây xem thử".  

"Năng lực học tập của tôi rất tốt, cái gì tôi cũng có thể học, tôi có thể chịu khổ chịu khó!"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đại học Hoa Châu? Còn là chuyên ngành quản trị khách sạn?  

Đây quả là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà!  

Hơn nữa anh rất thích thái độ của Vương Vũ Nam.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Tại sao lại bảo cô có thể chịu khó chịu khổ".  

Vương Vũ Nam không hề do dự trả lời: "Nhà tôi ở nông thôn, từ nhỏ để sống gì tôi cũng làm, chịu rất nhiều khổ cực, tôi cũng nằm lòng toàn bộ kiến thức chuyên ngành, giành được nhiều chứng chỉ và giải thưởng".  

"Cái gì tôi cũng có thể học".  

Nông thôn...  

Không biết tại sao, Trương Minh Vũ cảm thấy hơi thân thuộc.  

Bao lâu nay, chỉ cần nhắc đến hai chữ nông thôn thì đều bị ăn chửi.  

Vương Vũ Nam lo lắng đợi chờ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Cô hy vọng mình nhận được mức lương như thế nào?"  

Vương Vũ Nam không hề do dự đáp: "Tầm ba nghìn tệ là được! Tôi cái gì cũng làm được!"  

Nói xong, mắt cô bắt đầu từ từ sáng lên, nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

Trong lòng cô ấy vô cùng mong đợi.  

Trương Minh Vũ cũng sững sờ, dựa theo mức sống của Hoa Châu, ba nghìn tệ đâu có nhiều.  

Có điều anh cũng rất hiếu kỳ.  

"Tại sao lại muốn ba nghìn tệ?", Trương Minh Vũ cười hỏi.  

Đột nhiên anh cảm thấy rất có hứng thú với cô bé này.  

Vương Vũ Nam ngượng ngùng đáp: "Mẹ... mẹ tôi bệnh nặng nằm liệt giường, mỗi tháng phải trả một nghìn tệ, em tôi đang đi học đại học, cũng cần một nghìn tệ, còn một nghìn tệ là tiền ăn ở của tôi..."  

Nói xong, Trương Minh Vũ liền sững người.  

Anh đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng chỉ có điều này anh chưa hề nghĩ đến.  

Cảm giác thân thuộc trong lòng lại nhiều thêm mấy phần.