Phí công khích bác, anh cứ tưởng sẽ được đánh một trận ra trò. Thật đáng tiếc…
Lê Lê cũng loạng choạng đứng dậy bỏ chạy trối chết.
Anh lười để ý tới cô ta.
“Xin lỗi nhé. Khiến các anh mất công chạy sang đây mà chẳng được việc gì. Tạm thời cứ mang tiền về lại chỗ cũ đi”, anh quay ra cười nói.
“Không sao đâu, được phục vụ quý khách là niềm vinh hạnh của chúng tôi”.
Người đàn ông đeo kính nói xong liền phất tay với đám vệ sĩ sau lưng.
Hai chiếc xe tải nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đám người hóng chuyện xung quanh lục tục tản ra, thế nhưng bọn họ vẫn khiếp sợ liếc nhìn Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất cũng vội vàng sấn tới, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.
Anh bực bội trừng mắt nhìn cô ta.
Làm loạn cả nửa ngày, đương nhiên anh cũng chẳng còn hứng thú ăn cơm nữa.
Anh quay lưng đi thẳng ra ngoài. Hàn Thất Thất và Lâm Diểu đi theo sau.
Đến khi ra khỏi nhà hàng, anh chợt dừng bước.
Lâm Diểu cúi đầu vân vê tay cứ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Tôi biết cô lo lắng cho gia tộc nhưng cô vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học. Đây không phải là chuyện cô có thể giải quyết được”.
“Điều duy nhất cô có thể làm chính là chăm chỉ học hành, nâng cao thực lực để sau này giúp sức cho nhà họ Lâm, biết chưa hả?”
Cô ta gật đầu thật mạnh.
Sau lần này, rốt cuộc cô ta cũng hiểu thế nào là lòng người hiểm ác, xã hội phức tạp.
Trương Minh Vũ thở dài một tiếng: “Lên xe đi”.
Nói rồi anh mở cửa chiếc Mercedes màu đen ngồi vào ghế lái phụ.
Hai cô gái ngồi ở hàng ghế sau.
Chiếc xe nhanh chóng đưa họ tới cổng nhà họ Lâm.
Lâm Diểu nhìn anh một cái, ánh mắt tràn đầy phức tạp rồi mới khẽ động đậy.
Anh lên tiếng dặn dò: “Đúng rồi, đừng kể chuyện hôm nay cho người khác biết”.
Cô ta lặng lẽ gật đầu, không nói một lời đi thẳng vào trong biệt thự.
Anh cũng cảm thấy rất bất lực.
Anh và Hàn Thất Thất vẫn chưa được ăn cái gì nên đành phải đưa cô ta tới một nơi khác để ăn.