Lúc này Trương Minh Vũ mới nhớ ra mục đích của mình, anh mở miệng hỏi: "Công trình của cô... có phải lại bị Lâm Quốc Long lấy rồi không?"
Lâm Kiều Hân hơi sửng sốt, cô từ từ ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Sao anh... biết?"
Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Đây là cơ hội tốt để cô nêu cao tên tuổi ở tập đoàn Lâm Thị, sao cô lại nhường nó đi vậy!"
Lâm Kiều Hân vừa nắm quyền, chắc chắn có nhiều người không phục.
Công trình này rõ ràng sẽ khiến nhiều kẻ câm miệng!
Nhưng...
Lâm Kiều Hân cười gượng, bất lực nói: "Tôi cũng hiểu nhưng ông ta là người đứng đầu, là cấp trên của tôi, ông ta sắp xếp thế rồi tôi cũng không làm gì được".
Một câu nói thôi nhưng khiến Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bất lực.
Nhưng chẳng nhẽ lại chắp tay dâng cho kẻ khác như vậy sao?
Mặc dù Trương Minh Vũ có thể nắm trong tay hết thảy, nhưng anh không muốn nhìn thấy cảnh Lâm Kiều Hân bị đánh bại không dậy nổi!
Trương Minh Vũ lại lên tiếng: "Cho dù cô không thay đổi được gì, nhưng cô vẫn có thể nói với ông nội, cô phải chứng minh được công trình này do cô nỗ lực đạt được!"
Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, có điều ánh sáng ấy dần mờ đi.
"Bác hai đã giải thích trước rồi, ông nội sẽ không tin tôi", Lâm Kiều Hân than thở, thất vọng lầm bầm.
Trương Minh Vũ nghiến răng, đau lòng nói: "Cô không làm thì mãi mãi không biết kết quả".
"Việc nhà họ Lâm sa sút là sự thật, những chẳng nhẽ cô cũng định sa sút theo sao?".
"Cô chủ tịch lạnh lùng hành động kiên quyết xưa kia đâu rồi? Chẳng nhẽ bây giờ cô chẳng còn lấy chút tự tin nào à?"
Câu này của anh đã nói trúng chỗ yếu ớt nhất của Lâm Kiều Hân.