Nghĩ tới đây, anh bèn lấy điện thoại di động ra, gõ một tin nhắn rồi gửi đi.
Lâm Quốc Long lại cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Cậu tưởng bên đối tác của chúng tôi là cậu chắc? Người ta đồng ý hợp tác là vì coi trọng thực lực của nhà họ Lâm này chứ không phải coi trọng con người Lâm Kiều Hân!"
"Hiểu không?"
Trương Minh Vũ châm chọc hỏi: "Vì sao không phải do người ta coi trọng con người Kiều Hân?"
"Cậu..."
Lâm Quốc Long cười lạnh: "Tôi không tranh cãi với cậu làm gì, cứ đợi mà xem".
"Đợi xem phía đối tác liệu có thể từ chối hợp tác chỉ vì người kí hợp đồng không phải Kiều Hân hay không!"
Trương Minh Vũ lại nhếch mép cười nhạt: "Không cần đợi, lát bác sẽ biết ngay thôi".
"Cậu..."
Nhưng chưa kịp nhiều lời, điện thoại của Lâm Quốc Long đã reo vang...
Lâm Quốc Long hung hăng trừng mắt với Trương Minh Vũ một cái rồi mới bất mãn nhận cuộc gọi: "Chuyện gì, nói!"
Vài giây sau, sắc mặt Lâm Quốc Long đột nhiên biến đổi kịch liệt, ông ta cả kinh quát: "Cái gì? Bên kia từ chối hợp tác rồi? Chẳng phải đã đàm phán ổn thỏa rồi hay sao..."
Vừa nghe được những lời này, tất cả mọi người nhà họ Lâm đều biến sắc.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng toát lên hốt hoảng và sợ hãi.
Lần hợp tác này chính là cơ hội giải nguy cho nhà họ Lâm!
Lâm Quốc Phong cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào Lâm Quốc Long.
Đầu bên kia lại nói gì đó, lúc này Lâm Quốc Long đã ngồi lặng trên ghế, sắc mặt mờ mịt.