Kế hoạch chỉ là kế hoạch, hiện giờ muốn Lâm Kiều Hân rời khỏi tập đoàn Lâm Thị ngay thì đúng là không nhiều hi vọng.
Tập đoàn Lâm Thị còn chưa khiến cô thất vọng đến mức đó.
Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân đột nhiên lên tiếng: "Chuyện của cháu, đúng là do anh ấy quyết định".
Giọng nói lạnh nhạt quanh quẩn vang lên trong phòng khách.
Trương Minh Vũ choáng váng cả người.
Những người khác cũng đều ngây dại, ngay cả ông cụ Lâm cũng sửng sốt, ánh mắt thoáng lóe lên một tia ngạc nhiên.
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, anh quay đầu nhìn Lâm Kiều Hân như không dám tin tưởng.
Lâm Kiều Hân vẫn lặng lẽ đứng đó.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết vì sao, lòng Lâm Kiều Hân đột nhiên xuất hiện một cảm giác đắc ý kì lạ.
Trương Minh Vũ cũng nhìn cô chăm chú.
Vậy là, anh ra sức giúp cô như thế, dường như không hề uổng phí tấm lòng này rồi.
Hồi lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh.
"Được, được lắm!"
Lâm Quốc Long tức đến run người, ông ta lạnh lẽo nói: "Cánh cứng rồi nên muốn bay đây mà, tập đoàn Lâm Thị này đã không còn giữ nổi nhân tài tinh anh như cô nữa chứ gì!"
"Vậy được, chúng ta cùng chờ xem!"
"Không có Lâm Kiều Hân cô, nhà họ Lâm này vẫn sẽ lấy được hợp đồng đó thôi!"
"Nhưng nếu không có tập đoàn Lâm Thị, Lâm Kiều Hân cô có cái gì? Có cái phòng làm việc xập xệ kia sao?"
Trương Minh Vũ quay đầu lại, hết sức đắc ý.
"Giờ đó chỉ là một phòng làm việc nghèo nàn, nhưng biết đâu sẽ có ngày nó trở thành một thứ mà cả nhà họ Lâm đều không dám đụng phải thì sao?"
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói.
Lúc này anh đang rất vui vẻ.
Lâm Quốc Phong nghiến răng, quát lên giận dữ: "Được, nếu tập đoàn Lâm Thị chúng tôi đã không thể giữ chân các người, vậy thì đi ra ngoài ngay cho tôi!"
"Nhà họ Lâm chúng tôi còn có chuyện cần bàn".
Nói như thế, tức là đã bài trừ cả Lâm Kiều Hân ra ngoài.
Chủ nhà đã ra lệnh đuổi khách, dĩ nhiên Trương Minh Vũ không mặt dày nán lại làm gì.