Điểm quan trọng nhất là, phong cách của Tô Mang thực sự không hợp...
Trương Minh Vũ vội lắc đầu, nói: "Không thể nào, làm gì có, chị coi em trai chị là loại người đó sao".
"Hừ!"
Tô Mang kiêu căng hừ một tiếng, sắc mặt lại lộ vẻ hài lòng.
Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Chị ba, lần này chị về có thể ở nhà được bao lâu? Ở được vài ngày không?"
Tô Mang lại lắc đầu, vẻ không vui: "Chị ba em nào có nhiều thời gian như vậy, chẳng phải còn đang làm công cho đứa em trai hư này hay sao!"
Làm công cho mình?
Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Tô Mang cũng nhận ra mình nói lỡ miệng, bèn vội vã đổi sang chuyện khác: "Mai chị phải đi rồi, hôm nay được ngày rảnh rang hiếm hoi nên về đây thăm cái đồ không có lương tâm nhà em đấy".
Ừm...
Trương Minh Vũ cũng dễ dàng bị dời sự chú ý sang chuyện này, lòng anh thoáng thấy thất vọng.
"Vậy lúc nào chị mới xong việc bên đó được đây", Trương Minh Vũ ỉu xìu hỏi.
Không biết vì sao, lòng anh luôn có một cảm giác hết sức kì dị.
Có chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh lại không rõ lắm.
Tô Mang xoa đầu Trương Minh Vũ, nói như nói giỡn: "Đợi lúc nào em trai chị trưởng thành là chị có thể nghỉ ngơi rồi".
"Chị còn đang chờ em lớn lên nuôi chị đây".
Trương Minh Vũ: "..."
Một người có thể khiến Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú đều phải nhún nhường kính cẩn, lại đang chờ mình nuôi...
Lòng Trương Minh Vũ lại thấy bất đắc dĩ.
Tô Mang mỉm cười, hỏi: "Thôi được rồi, lát em có việc gì cần làm không?"
Trương Minh Vũ hưng phấn nói ngay: "Không có đâu, chị ba muốn làm gì à?"
Đang lo chán quá đây!
Tô Mang đổi đề tài, tiếp tục hỏi: "Gần đây có phải có một người họ Âu Dương kiếm chuyện gây phiền phức cho em không?"
Âu Dương?
Trương Minh Vũ sửng sốt, cảm thấy cái họ này nghe quen tai lắm.
Nhưng... dạo này không gặp phiền toái gì mà.
Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Không có".
Tô Mang thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Vậy tốt, hôm nay chị ba dẫn em đến một chỗ rất thú vị!"
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chỗ thú vị nào vậy?"