Chu Cửu Yến đi ra, nhíu mày nói. Nhưng chưa nói xong, thì bà đột nhiên nhiên nhìn thấy Trương Minh Vũ, Chu Cửu Yến lập tức sững sờ! Chu Vân Phong vội vàng giải thích: "Cô ơi, cháu có ồn ào cái gì đâu, thằng nhãi này khiêu khích cháu, còn xông thẳng vào trong nữa!" "Hắn đang xâm phạm nhà riêng! Cháu sợ Thất Thất gặp nguy hiểm nên đuổi theo". Nói xong, mắt anh ta lại lóe lên tia tức giận! Đợi mãi, Chu Vân Phong mới ngượng ngùng phát hiện ra không có động tĩnh gì. Ngẩng đầu khó hiểu thì thấy vẻ bất mãn trên mặt Chu Cửu Yến dần biến thành mừng rỡ! Cái quái gì vậy? Chu Vân Phong sững sờ. Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Cháu chào dì ạ". Dì! Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự mơ hồ. Chu Cửu Yến cũng phản ứng lại, mừng rỡ nói: "Ô, sao nhóc lại đến?" "Cháu thật là, đến chẳng nói câu nào với dì, làm như thế thì thành ra nhà dì không hiểu đạo lý đối đãi khách à!" "Mau vào đi, mau vào đi". Nói xong Chu Cửu Yến kéo tay Trương Minh Vũ vào trong phòng. Chu Vân Phong ngớ người! Tình... tình huống gì thế này? Họ quen nhau thật à? Quan trọng nhất là khi anh ta đến Chu Cửu Yến chưa bao giờ khách khí như vậy, tên ăn xin này... Trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt Chu Vân Phong lóe lên tia lạnh lùng, anh ta cũng đi vào trong! Chu Cửu Yến nhiệt tình tóm lấy tay Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ ngượng ngùng. Cho dù biết bà thích mình, nhưng không ngờ... lại thích đến mức này... Chu Cửu Yến nhanh chóng kéo Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế sofa. "Thiên Hoa ơi! Mau xuống đây, nhà có khách đến!", Chu Cửu Yến hét lên tầng. Chu Vân Phong vừa vào cũng ngẩn người. Khách kiểu gì vậy? Trương Minh Vũ lúng túng ngồi xuống, lần đầu được thử cảm giác làm khách quý... Tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng vang lên. "Ai vậy?" Giọng nói chín chắn của Hàn Thiên Hoa vang lên, ông chậm rãi xuất hiện ở cầu thang. Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Mau lên, lề mà lề mề!" Hàn Thiên Hoa nhíu mày.