Trong nhà hàng không có nhiều người. Ba người đi lên tầng hai, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Trương Minh Vũ cười hỏi: "Đúng rồi Thất Thất, chẳng phải cô học thiết kế sao?" Hàn Thất Thất gật đầu: "Đúng vậy, tôi và Vũ Nam chỉ cùng khoa thôi, cô ấy học quản lý, tôi học thiết kế khách sạn". "Tôi học từ những cái nhỏ nhất, dù sao bên Triệu Khoát..." Mặc dù không nói hết câu nhưng Trương Minh Vũ cũng hiểu. Dù sao lúc trước Hàn Thất Thất cũng chuẩn bị liên hôn với nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu kinh doanh khách sạn, Hàn Thất Thất đương nhiên phải học kiến thức của phương diện này. Vương Vũ Nam hiếu kỳ hỏi: "Anh ơi, hai người quen nhau thế nào vậy?" Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười: "Hai chúng tôi... đánh nhau mới quen nhau". Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt. Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Trương Minh Vũ bế cô theo kiểu công chúa ra khỏi khách sạn! Đánh nhau? Mắt Vương Vũ Nam lóe lên vẻ mơ hồ. Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Tuy nhiên hai người không nhận ra ở tòa nhà phía đối diện có một anh thanh niên đang cầm ống nhòm quan sát. Anh ta cuộn chặt nắm đấm, cả người run rẩy! Sau ống nhòm là gương mặt âm trầm của Chu Vân Phong! Chu Vân Phong híp mắt tức giận nói: "Thằng nhãi, dám cướp người phụ nữ của ông đây! Muốn chết hả?" Nói xong liền cầm điện thoại lên gọi cho một ai đó!" ... Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ và hai cô gái cũng ăn no rồi. Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nói chuyện vô cùng vui vẻ. Có điều Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ. Hai người có tính cách khác biệt thế này, sao có thể làm bạn được? Một cô nhóc chanh chua tính tình tùy tiện, một em gái ngây thơ thuần khiết.. Nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Trương Minh Vũ đi thanh toán, đưa hai người ra ngoài. Nhưng vừa đến cổng, Trương Minh Vũ đột nhiên nhìn thấy ba tên mặc áo hoa hòe đi tới. Thằng nào trông cũng cà lơ phất phơ, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.