Vương Vũ Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn cảm thấy ngạc nhiên nhìn Chu Vân Phong. Tóc vàng kinh ngạc, khó khăn nói: "Á... liên quan gì đến mày! Tao muốn tìm thằng nhãi này, tao tìm nó thì mày lấy lý do gì để ngăn tao?" Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Xin lỗi nhé người anh em, tôi phải bảo vệ em họ tôi, anh chỉ có thể tự lo thân mình thôi!" Hàn Thất Thất đứng sau khó chịu liếc mắt. Cô ta hiểu rõ tâm tư của Chu Vân Phong, chỉ là vẫn chưa hiểu rõ cục diện bây giờ thôi. Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy phiền anh bảo vệ Thất Thất". Chu Vân Phong ngạo nghễ nói: "Đây là em họ của tôi, không cần anh nói tôi cũng sẽ bảo vệ tốt cho con bé!" Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, chẳng lo lắng gì. Tóc vàng kiêu ngạo lạnh lùng nói: "Nể mặt người anh em đây, tao sẽ cho mày thêm một cơ hội". Chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi, hôm nay ông đây sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra". Trương Minh Vũ bình tĩnh nhắc lại: "Bảo rồi, anh có mà nằm mơ". Chu Vân Phong đánh mắt. Tóc vàng lập tức nổi giận hét lên: "Mẹ nó, mày muốn chết chứ gì?" Lời vừa dứt, hai tên côn đồ đứng bên lại phóng đến chỗ Trương Minh Vũ! "Anh cẩn thận!" Vương Vũ Nam lo lắng nói, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ. Khóe miệng Chu Vân Phong khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh bỉ. Thằng nhãi, mày dám tranh với tao à? Đúng là muốn chết! Cùng lúc đó, hai tên côn đồ cũng xông đến bên Trương Minh Vũ. Chẳng có chiêu thức gì, cứ lao thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ thôi! Trông như sắp ngã vậy! Trương Minh Vũ hơi sững sờ! Anh quen mấy trận đấu dùng quyền cước rồi, bây giờ đột nhiên phải đánh đấm đơn giản thế này, anh không biết nên làm thế nào... Hoàn toàn chẳng có chiêu thức gì! Trương Minh Vũ lùi về sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai tên côn đồ! Một tên nhanh chóng lao lên! Trương Minh Vũ xoay người né tránh. Một tên khác lao lên theo! Mẹ nó! Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi.