Ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, lên kế hoạch nên làm thế nào mới được. Kế hoạch không thể bị gián đoạn! Hàn Thất Thất không nói gì, Vương Vũ Nam cũng bắt đầu sốt sắng. Không biết tự lúc nào, Trương Minh Vũ đã đi được trăm mét. Bên này đã hết chuyện để xem nên mọi người từ từ tản ra. Nhưng không bao lâu sau, Trương Minh Vũ chợt phát hiện xung quanh không có một bóng người! Chuyện gì đây? Cảm giác bất an lại trở nên mãnh liệt. Anh nhìn xung quanh, rất nhiều cửa hàng đã kéo cửa cuốn xuống, ngoài đường không còn ai! Không xong rồi! Lòng Trương Minh Vũ kinh hãi, quát nhẹ: "Đi nhanh lên!" Nói xong, anh xoay người chạy ra ngoài. Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng theo sát. Nhưng mới chạy được vài bước, Trương Minh Vũ chợt dừng lại! Hàn Thất Thất không nhận ra nên đâm sầm vào lưng Trương Minh Vũ, cô ta giận dỗi: "Làm gì vậy!" Nhưng Trương Minh Vũ lại không trả lời. Người Vương Vũ Nam bên cạnh đã bắt đầu run khe khẽ. Hàn Thất Thất ngây người. Ngẩng đầu lên nhìn, một nhóm đàn ông mặc áo vest đi từ hẻm ra! Ực! Trương Minh Vũ cố nuốt nước bọt! Anh nhìn sang, ít nhất cũng mười mấy tên! Chu Vân Phong lập tức cười mỉa mai, ánh mắt đầy chế giễu. Trương Minh Vũ cắn răng, lại quát khẽ: "Đi hướng ngược lại!" Nhưng mới vừa xoay lưng lại thấy một nhóm người mặc áo vest đi từ phía sau đến! Thêm mười mấy người nữa! Trương Minh Vũ kinh ngạc. Mẹ nó… Cuối cùng ánh mắt Hàn Thất Thất cũng hoảng loạn. Vương Vũ Nam nắm tay Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy lo lắng. Chẳng mấy mốc, ba mươi mấy người đã hoàn toàn bao vây mọi người! Trương Minh Vũ cực kỳ sốt ruột! Sao Long Tam còn chưa đến nữa? Một anh chàng có mái tóc xám nổi bật bước ra khỏi đám người đông đúc.