“Rốt cuộc là như thế nào? Không được! Mình không thể để thằng khốn Trương Minh Vũ kia đạt được ý đồ!” “Dù thế nào cũng không thể cho thằng ranh con kia bước vào cái nhà này thêm một lần nào nữa!” Nghĩ tới đây, ánh mắt bà ta hiện lên vẻ ác độc. … Trong xe. Trương Minh Vũ đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân qua gương chiếu hậu. Khoé miệng anh vô thức cong lên nở nụ cười vui vẻ. Cô khẽ lên tiếng: “Anh muốn đi đâu, để tôi đưa anh đi”. Anh bật cười đáp lại: “Không cần đâu, cứ đỗ ở lề đường là được. Tôi tìm một nhà hàng ăn sáng đã”. Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp rồi chậm rãi đỗ xe ở ven đường. Anh nhếch miệng cười nói: “Tôi đi đây, cô đi đường cẩn thận đấy”. Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng tới dãy nhà hàng ở phía sau. Cô không hề tỏ ra gấp gáp. Đợi đến khi Trương Minh Vũ đi vào một tiệm đồ ăn sáng, cô mới chầm chậm lái xe rời khỏi. Cô cũng rất muốn biết dạo gần đây anh đang làm cái gì. Tại sao lại có thể khiến cậu chủ của một gia tộc hạng hai như Hà Gia Hoa sợ hãi tới vậy! Chỉ vì bên cạnh anh có Long Tam bảo vệ thôi sao? Chiếc xe của cô nhanh chóng hoà vào làn xe đông nghịt trên đường. Trương Minh Vũ cũng cầm hai chiếc bánh bao nhân thịt đi ra, lẳng lặng nhìn theo hướng cô rời đi. Hôm nay anh cảm thấy rất kỳ diệu. Dường như… cô khác hẳn ngày thường. Khoé môi anh lại vô thức giương lên mỉm cười. Anh cất bánh bao vào túi rồi đứng chờ ở vên đường. Một chiếc Mercedes màu đen lập tức xuất hiện. Anh rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào trong. Long Tam chẳng nói chẳng rằng, một đường lái thẳng tới khách sạn Hồng Thái. Nỗi lo lắng trong lòng anh đã tiêu tán không ít. Ít nhất thì anh có thể chắc chắn hôm nay người của Thần Ẩn vẫn chưa vào được Hoa Châu! Nhưng chẳng biết tại sao anh cứ có một dự cảm không lành. Dường như… sắp có một chuyện xấu gì đó ập tới. Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái. Trương Minh Vũ toan xuống xe. Giọng nói của Long Tam đột nhiên vang lên: “Một người chị khác của cậu sắp đến rồi. Nghe nói cô ấy đã về nước, có lẽ vài ngày nữa sẽ tìm tới đây”. Anh sững sờ. Một người chị khác? Anh lập tức vui mừng hớn hở! Thầm nhủ không biết sẽ là người chị nào? Anh rất tò mò muốn biết hiện giờ mấy bà chị của mình đang làm gì. Một cảm giác hưng phấn chậm rãi dâng lên từ đáy lòng anh. Anh bật cười đáp lại: “Biết rồi”. Nói xong, anh cất bước đi vào trong khách sạn. Mặc dù mới là buổi sáng nhưng nơi đây đã vô cùng náo nhiệt. Trong sảnh lớn đã đông nghịt người. Không thể không công nhận, tài năng thiết kế của Hàn Thất Thất cực kỳ ưu tú. Anh không nghĩ gì nhiều mà thẳng bước đi tới văn phòng. Vừa đẩy cửa ra, anh đã nhìn thấy bên phải bàn làm việc của mình có thêm một cái bàn nho nhỏ.