“Chỉ sợ… chỗ thức ăn còn lại không đủ duy trì trong một tiếng nữa đâu!” Nghe thấy thế, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại!Chỉ còn một tiếng… Cho dù là tìm mua thức ăn trong phạm vi Hoa Châu cũng chưa chắc đã vận chuyển tới kịp! Lòng Trương Minh Vũ càng thêm lo lắng. Dù sao thì khách sạn vừa mới có chút khởi sắc, nếu như không thể cung cấp đủ đồ ăn… Cộng thêm một số người nhúng tay vào, chắc chắn khách sạn sẽ phải hứng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng! Làm sao đây? Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy thư ký Ngô nhận được một cuộc điện thoại. Chẳng bao lâu sau, cô ấy sợ hãi nói: “Anh Trương, khách hàng ở phòng Vip số 3 yêu cầu gặp mặt anh! Thái độ rất… rất phách lối”. Trương Minh Vũ giật nảy mình. Gặp anh sao? Sau một hồi suy tư, anh bèn đáp: “Tôi biết rồi”. Thư ký Ngô mau chóng rời đi. Vương Vũ Nam lo âu lên tiếng: “Bây giờ phải làm thế nào đây anh?” Bản thân anh cũng đang cảm thấy rất mờ mịt. Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy. Anh im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đi xem thử rồi nói sau”. Anh thầm cảm thấy vị khách ở phòng Vip số 3 chính là kẻ đầu têu gây ra sự cố lần này! Anh quay người dứt khoát đi ra khỏi văn phòng. Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất cũng đi theo. Thư ký Ngô lặng lẽ theo sát. Bọn họ lần lượt đi ra sảnh lớn. Vào giờ ăn trưa, khách sạn vô cùng đông khách. Không khí trong sảnh huyên náo lạ thường. Nhân viên phục vụ bận tối mày tối mặt dọn thức ăn lên. Thế nhưng càng như vậy, nỗi lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ lại càng thêm mãnh liệt. Anh quan sát bốn phía một lượt rồi mới cất bước đi về phía phòng Vip số 3. Anh đứng trước cửa phòng gỗ một cái. “Mời vào!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Anh sững sờ bởi giọng nói này khiến anh cảm thấy khá quen thuộc. Sau khi đẩy cửa đi vào, cảnh tượng bên trong căn phòng lập tức hiện ra ngay trước mắt anh. Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất đi theo sát đằng sau. Thư ký Ngô thì lo sợ đứng ở ngoài cửa. Trương Minh Vũ nhếch miệng nở một nụ cười bất lực. Lúc đầu anh cứ tưởng là một trong số họ gây ra, nào ngờ… tất cả đều có mặt đông đủ. Đương nhiên người ngồi ở ghế chính giữa là Triệu Khoát. Bên trái hắn là Hà Gia Hoa, bên phải là Chu Vân Phong. Còn người ngồi ngoài cùng bên phải chính là Dịch Thanh Tùng! Trên bàn đã chật kín chỗ ngồi. Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt. Tuy anh không quen những người còn lại nhưng rõ ràng họ đều là con nhà có máu mặt. Tất cả đều đang lộ ra nụ cười giễu cợt với anh. Triệu Khoát châm chọc nói: “Lại gặp mặt rồi. Quả nhiên em cũng ở đây nhỉ Hàn Thất Thất!” Trong giọng nói của hắn tràn đầy lửa giận. Hàn Thất Thất lạnh lùng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Tôi làm việc ở đây mà, đương nhiên phải có mặt ở đây rồi”.