Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 448: Cô thấy có cách gì có thể thử không?”



Anh lập tức đồng ý: “Được thôi!”  

Tiếp đó, cô ấy lập tức cúp điện thoại đi làm việc.  

Trương Minh Vũ cất điện thoại, nụ cười trên mặt dần biến mất.  

Chuyện hôm nay đã cho anh một đòn cảnh cáo!  

Mọi chuyện không hề thuận lợi như anh tưởng tượng. Muốn vượt qua hết thảy khó khăn chỉ còn cách trở nên mạnh mẽ!  

Ánh mắt anh chợt loé lên. Anh đẩy cửa đi vào.  

Thấy thế, Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng vô thức đứng bật dậy, ánh mắt phức tạp nhìn anh.  

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, anh chậm rãi lên tiếng: “Hai người có suy nghĩ gì về chuyện hôm nay không?”  

Vương Vũ Nam buồn phiền nói: “Chắc chắc đám người Triệu Khoát sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách để ngăn chặn chuyện này một cách triệt để”.  

Hàn Thất Thất cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm được nhà cung ứng thức ăn đáng tin cậy”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hai người họ đều nêu ra được hai việc quan trọng nhất cần làm ngay lúc này.  

Hiện giờ mọi nhà cung ứng thực phẩm đều bị người của Triệu Khoát mua chuộc rồi.  

Muốn tìm một nhà cung ứng với họ không hề dễ dàng.  

Hơn nữa anh cũng không thể bỏ qua cho đám người Triệu Khoát!  

Nhưng bây giờ vẫn chưa có manh mối gì, anh không biết nên ra tay từ đâu!  

Hai mắt Vương Vũ Nam chợt sáng bừng. Cô ấy mừng rỡ nói: “Tôi có cách rồi!”  

Anh sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cách gì?”  

Hàn Thất Thất cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cô ấy.  

Cô ấy kích động nói: “Trong thôn của bọn tôi áp dụng khoa học trồng cây trong nhà kính, sản xuất được rất nhiều rau củ quả, hơn nữa đều là thực phẩm tươi sạch!”  

“Các hộ chăn nuôi cũng có nhiều lắm, muốn thịt gì cũng có!”  

Trương Minh Vũ vui mừng thốt lên: “Thật sao? Vậy có cách nào thuyết phục họ cung ứng thực phẩm cho chúng ta không?”  

Thực phẩm sạch cũng đem lại danh tiếng tốt!  

Vương Vũ Nam chần chừ hồi lâu mới dám lên tiếng: “Rau củ trong thôn của chúng tôi đều bị một mình con trai trưởng thôn độc chiếm nguồn tiêu thụ, chèn ép chúng tôi suốt bao năm qua”.  

“Nhưng để có thể bán được thực phẩm mình sản xuất, mọi người trong thôn chỉ có thể bán với giá thấp”.  

“Nếu có nguồn tiêu thụ, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui vẻ”.  

“Chỉ sợ… con trai của trưởng thôn không cho”.  

Anh sửng sốt một lúc rồi nói: “Tôi cũng không rõ tình hình trong thôn của cô thế nào. Cô thấy có cách gì có thể thử không?”  

Vương Vũ Nam cũng chìm vào suy tư.  

Một lúc lâu sau, cô ấy mới trịnh trọng gật đầu đáp: “Có thể thử xem sao! Ngày mai tôi sẽ trở về nghiên cứu chuyện này, trao đổi với người trong thôn trước”.  

Anh mỉm cười hài lòng: “Được, nếu có thể giải quyết được chuyện này, cô sẽ là người lập công lớn của khách sạn chúng ta!”  

Cô ấy cũng tươi cười nhìn anh nói: “Tôi cũng rất vui nếu có thể giúp được anh”.  

Trương Minh Vũ bỗng thấy lòng mình trở nên ấm áp.  

Hiện giờ cứ giao chuyện cung ứng thực phẩm cho Vương Vũ Nam là được.  

Việc anh cần làm chính là đối phó với đám người Triệu Khoát!