Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 452: “Anh chưa ăn cơm đúng không?”



“Chỉ cần mua chuộc được người phụ trách này thì chắc chắn sẽ chiếm được Marmart!”  

Câu nói này khiến anh nhíu chặt chân mày.  

Ngay sau đó, anh mỉm cười ra lệnh: “Được, vậy anh điều tra về người phụ trách này giúp tôi đi”.  

“Vâng!”  

Hắn vội vàng đáp lại một câu rồi hưng phấn lao ra khỏi phòng làm việc!  

Trương Minh Vũ gõ tay lên mặt bàn theo tiết tấu, khoé miệng dần nhếch lên nở nụ cười.  

Chuyện này… sẽ thuận lợi chứ?  

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã bị tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang.  

Sau khi lấy điện thoại ra xem, anh không khỏi ngẩn người.  

Lâm Kiều Hân?

Số lần Lâm Kiều Hân gọi điện cho anh trong mấy ngày nay còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại…  

Anh khẽ cười ấn nghe máy.  

Giọng nói mệt mỏi của cô vang lên bên tai anh: “Đang ở đâu đấy? Để tôi tới đón anh”.  

Nghe cô nói vậy, anh giật mình kinh ngạc.  

Câu nói này… giống như sự quan tâm dịu dàng của một cô vợ hiền…  

“Lại có chuyện tốt gì à? Định mời tôi ăn cơm hả?”, anh bật cười nói.  

Trong lòng anh vẫn có một cảm giác kỳ quái lạ thường.  

Cô nghi hoặc hỏi: “Tôi đến đón anh về mà. Tối nay anh không định về nhà à?”  

Bấy giờ anh mới vỗ trán một cái!  

Sao lại quên mất chuyện trở về sống ở nhà họ Lâm cơ chứ…  

Anh cười khan một tiếng nói: “À… về chứ. Tôi… đùa cô chút thôi…”  

Anh nhanh chóng nói địa điểm cho cô.  

Sau khi cúp máy, anh cũng tranh thủ thời gian chạy tới nơi đã hẹn.  

Dù sao anh vẫn không muốn để Lâm Kiều Hân biết chuyện của khách sạn Hồng Thái.  

Chỉ một lúc sau, anh đã có mặt ở địa điểm hẹn trước.  

Sắc trời đã sẩm tối.  

Một chiếc Volkswagen chậm rãi tới gần rồi đỗ lại bên lề đường.  

Anh mỉm cười mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào trong xe.  

Vẻ mặt Lâm Kiều Hân cực kỳ mỏi mệt.  

Anh cười hỏi: “Mệt tới vậy sao hả? Có vẻ công việc ở công ty bận lắm nhỉ?”  

Cô khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Nhờ vào cái miệng nhả lời vàng ngọc của anh nên tiền công trình mới về nhanh như vậy. Sau khi nhận được tiền, tôi liền đầu tư vào phòng làm việc”.  

“Thiết bị và kỹ thuật đều đã được đưa tới, từ ngày mai là có thể bắt đầu phát triển rồi”.  

“So với mấy thương hiệu nổi tiếng kia, tôi chỉ thua mỗi… một nghệ sĩ đại diện mà thôi”.  

Nghe cô nói vậy, anh lập tức cau mày.  

Anh có thể nhìn ra được cô vô cùng tự tin với hãng mỹ phẩm của mình.  

Cô đột nhiên hỏi: “Anh chưa ăn cơm đúng không?”  

Anh gật đầu một cái coi như đáp lại.