Anh không chút do dự lập tức mở cửa xe ngồi vào. Long Tam lái xe đi về phía trước thêm vài trăm mét rồi mới đỗ lại. “Có một đám người đã đi vào địa phận Hoa Châu. Tối nay…” Long Tam nghiêm giọng nói. Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày. Sao lại trùng hợp như vậy… Nếu chuyện này là sự thật thì chắc chắn tối nay người của Thần Ẩn sẽ ra tay. Anh vẫn chưa thể rời đi. Một lúc sau, anh mới gật đầu đáp: “Được rồi. Tối nay chúng ta cứ chờ ở đây đi”. “Được”. Long Tam gật đầu đồng ý. Không khí trong xe liền chìm vào tĩnh lặng. Từng giây từng phút trôi qua, thoắt cái đã tới đêm khuya. Sau khi Lâm Kiều Hân vào phòng, cô chưa từng bước chân ra ngoài. Còn Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng thì ngồi lỳ trong phòng khách nói chuyện phiếm, vẻ mặt tươi cười vui vẻ. “Thanh Tùng à, cháu cứ yên tâm. Có bác ở đây, sớm muộn gì Kiều Hân cũng sẽ trở thành vợ cháu!”, Lý Phượng Cầm đắc ý nói. Trong mắt toát lên vẻ hài lòng! Dục vọng nóng bỏng trong ánh mắt của Dịch Thanh Tùng càng thêm điên cuồng. Hắn ta kích động nói: “Tốt quá. Vậy thì cảm ơn bác nhiều!” “Bác đừng lo, có cháu ở đây Kiều Hân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” “Cháu đã điều động vệ sĩ cao cấp nhất của nhà họ Dịch đến đây bảo vệ cô ấy!” Lý Phượng Cầm lập tức mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá rồi!” Đúng lúc này, trên tầng truyền tới một tràng tiếng bước chân. Hai người họ đồng loạt quay đầu lại, trông thấy Lâm Kiều Hân mặt lạnh tanh chậm rì rì bước xuống. Bà ta giận dữ mắng mỏ: “Sao con lại không hiểu chuyện như thế? Thanh Tùng đến chơi thì con phải xuống nói chuyện với người ta chứ?” Dịch Thanh Tùng lại bị câu nói này của bà ta làm cho kích động. Thế nhưng Lâm Kiều Hân lại làm như không nghe thấy, không thèm ngẩng đầu nhìn họ mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. “Con…” Bà ta run run chỉ tay, gương mặt tràn đầy giận dữ. Dịch Thanh Tùng cũng thấy xấu hổ. Thế nhưng hai người họ lại chẳng nói gì thêm. Chỉ một lát sau, cô lại đi ra ngoài. Không thèm chớp mắt đi thẳng tới đầu cầu thang.