Lâm Kiều Hân bị cảnh tượng trước mắt làm cho hãi hùng khiếp vía! Còn Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều choáng váng lại chỗ, trợn mắt há hốc mồm quan sát hết thảy! Không ai ngờ được Trương Minh Vũ lại có thể kiên trì được lâu như vậy! Anh vội vàng bò lồm cồm dậy, lại tiếp tục điên cuồng chạy quanh sảnh lớn! Gã áo da đứng bật dậy, vẻ lạnh lùng loé lên trong mắt! Lần này gã ta không đuổi theo nữa là chuyển sự chú ý sang Lâm Kiều Hân. Thấy thế, cô không khỏi hoảng sợ. Gã áo da mở rộng bước chân tức tốc tới gần! “Kiều Hân!” Lý Phượng Cầm hét toáng lên. Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức cứng đờ, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng tột độ! Mẹ nó! Không có đạo đức nghề nghiệp gì cả! Lâm Kiều Hân sợ hãi lùi lại về phía sau, vẻ mặt bối rối! Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều chết lặng! Chỉ trong chớp mắt, gã áo da đã xông tới đứng trước mặt cô! Gã ta siết chặt nắm đấm vung về phía cổ của cô! Lần này, cô nhất định sẽ bị đánh ngất xỉu! Cô cắn chặt răng, trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh! Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức bình sinh tăng tốc! Giây phút nắm đấm của gã áo da sắp đập vào cần cổ của Lâm Kiều Hân. Anh điên cuồng hét lớn: “Dừng tay!” Ngay sau đó, trong người anh đột nhiên bộc phát một loại tốc độ cực kỳ khủng bố! Đến cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm được như vậy! Anh dồn sức ở dưới chân, lao ra ngoài nhanh như bay! Bốp! Tiếng va đập trầm đục vang lên! Anh dùng chính cơ thể mình đỡ lấy đòn tấn công của đối phương! Răng rắc! Tiếng gãy xương thanh thuý từ trong người anh truyền tới. Anh cảm thấy dường như xương cốt toàn thân mình đều đã bị bẻ gãy! Anh cố nén cơn đau đớn đang âm ỉ trong người, đột nhiên dùng sức đâm sầm vào gã áo da! Cơ thể anh nặng nề ngã nhào ra đất! Đau đớn! Đau chết đi được! Anh có cảm giác mình đã đau đến mức không thể thở nổi! Lâm Kiều Hân khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn anh, khoé mắt bắt đầu ươn ướt! Cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều sợ ngây người!