Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 467: Thật sự là chị rồi!



Một lúc lâu sau, cô quay ngoắt lại, điên cuồng gào lên: “Mẹ hài lòng chưa hả?”  

Lý Phượng Cầm cúi gằm đầu xuống, cảm thấy vô cùng xấu hổ.  

Cô lại quát ầm lên: “Anh Dịch, không phải anh đã nói sẽ bảo vệ tôi à? Anh nói có chết cũng sẽ che chở cho tôi cơ mà? Anh xem anh đã làm gì hả?”  

“Anh…”  

Dịch Thanh Tùng há hốc mồm nhưng lại không cách nào phản bác lại được.  

Cô trừng mắt hung dữ lườm hắn ta rồi quay lưng đi thẳng lên tầng.  

Bên trong phòng khách mờ mịt sương mù.  

Cùng với hai người xấu hổ đứng chết trân tại chỗ.  

…  

Ở trong biệt thự.  

Ý thức của Trương Minh Vũ vẫn đang rơi vào tình trạng mông lung.  

Trước mắt anh toàn một màu đen kịt.  

Không biết qua bao lâu, anh mới cảm thấy ý thức của mình dần hiện lên một tia sáng.  

Anh dùng sức giãy giụa.  

Cuối cùng cũng xông ra khỏi bóng tối.  

Anh dần lấy lại được quyền khống chế cơ thể, các giác quan cũng dần trở nên rõ ràng.  

Anh mở choàng mắt, trong phòng tối đen như mực.  

Đây là… về nhà rồi sao?  

Toàn thân anh đau nhức suy yếu, miệng lưỡi khô rát.  

Thế nhưng anh chưa kịp cử động đã cảm thấy trên tay mình nặng trĩu…  

Anh còn nghe thấy một hơi thở đều đều và ngửi được một mùi hương… quen thuộc?

Trương Minh Vũ giật nảy mình!  

Anh vô thức muốn ngồi bật dậy nhưng mới chỉ nhấc được nửa người đã mất hết sức lực, cả người đổ ào xuống giường!  

Một cảm giác đau đớn kịch liệt từ bên hông tức khắc ập tới!  

Hự!  

Anh hít một hơi khí lạnh, đau đớn không nói nên lời!  

Đồng thời, một giọng nói tràn ngập lo lắng vang lên bên tai anh: “Em trai sao đấy? Em đừng động đậy lung tung chứ!”  

Em trai?  

Anh không khỏi sững sờ.  

Anh nghe ra được giọng nói này là của… Liễu Thanh Duyệt.  

Anh lập tức trợn tròn mắt, mừng rỡ hô lên: “Chị tư hả?”  

Cạch cạch!  

Tiếng giày cao gót liên tiếp vang lên.  

Ngay sau đó, đèn phòng được bật lên. Ánh sáng đột nhiên chiếu rọi khiến anh chói mắt, vội vàng nhắm tịt mắt lại.  

Đến khi mở mắt ra, anh đã thấy Liễu Thanh Duyệt đang lẳng lặng đứng bên cạnh giường.  

Anh vui mừng la lên: “Chị tư! Thật sự là chị rồi! Sao chị lại trở về?”  

Cô ấy khoanh tay, hung hăng trừng mắt nhìn anh trách móc: “Em thành ra như vậy sao chị có thể để yên được? Rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì vậy hả? Lớn bằng từng này mà vẫn chưa biết bảo vệ bản thân nữa à?”  

Trương Minh Vũ lập tức nở nụ cười xấu hổ.  

“Chuyện này… chỉ là ngoài ý muốn thôi mà…”, anh ngượng ngùng lên tiếng.