Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 486: Chuyện này cũng đoán ra được sao?



Cô ta lập tức nổi cơn tam bành, cả giận nói: “Đám người này không biết trời cao đất dày là gì hả? Tôi sẽ tìm người tới đó dạy cho chúng một bài học. Để tôi đi với anh!”  

Lời nói của cô ta mang giọng điệu y hệt dân anh chị.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ hơi giật giật.  

“Chuyện này… để mình tôi đi được rồi, không cần gọi người đâu. Nếu cô gọi người tới thì sẽ càng lớn chuyện…”, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.  

Một cô gái xinh đẹp như vậy… sao lại đanh đá như dân xã hội đen cơ chứ…  

Hàn Thất Thất chợt sửng sốt, tức giận gào lên: “Thế tôi cũng phải đi với anh. Tôi muốn xem thử rốt cuộc bọn chúng phách lối tới mức nào!”  

Anh im lặng cân nhắc một lúc rồi đồng ý: “Cũng được, chúng ta đi thôi”.  

Cô ta liền gật đầu nghe theo.  

Tiếp đó, anh dứt khoát quay người toan bước ra khỏi phòng họp.  

Chợt giọng nói đanh thép của Trần Thắng Nam vang lên: “Anh có thể dẫn tôi đi cùng không? Nếu tôi đoán không sai các anh đang giải quyết chuyện cung ứng thực phẩm nhỉ?”  

“Tôi cũng rất có kinh nghiệm về mặt này”.  

Bước chân của anh lập tức dừng lại. Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Chuyện này cũng đoán ra được sao?  

Thế là anh bèn gật đầu nói: “Được, cùng đi luôn đi”.  

Cô ta mỉm cười hài lòng, vội vàng nhấc chân chạy theo.  

Chẳng bao lâu sau, ba người họ đã ra ngoài sảnh lớn của khách sạn.  

Khách hàng vẫn đông nghịt, thế nhưng không còn thấy bóng dáng của đám người Dịch Bác Văn đâu nữa.  

Lý Trung Sơn đi rồi, đương nhiên bọn họ cũng biết chuyện hợp tác đã bàn xong, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.  

Anh nhanh chóng dẫn theo hai người họ rời khỏi khách sạn.  

Lần này lại không thấy Long Tam xuất hiện.  

Hàn Thất Thất đi xe thể thao tới đây, không chở được ba người nên cô ta gọi người mang một con xe khác tới.  

Năm phút sau, một chiếc Audi A8 chậm rãi đỗ lại bên đường.  

Cô ta chủ động ngồi vào ghế lái.  

Trần Thắng Nam ngồi ở ghế lái phụ, để lại hàng ghế sau cho một mình anh.  

Hàn Thất Thất không dám chậm trễ lập tức lái xe phóng đi.  

Trương Minh Vũ nói cho cô ta biết địa chỉ hiện giờ của Vương Vũ Nam. Cô ta dứt khoát lái xe ra khỏi nội thành.  

Chiếc xe lao vun vút trên đường.  

Chỉ mười phút sau, xe đã chở ba người họ ra tới ngoại thành.  

Thế nhưng vẫn còn cách đích đến hơn bốn mươi cây số nữa.  

Anh sốt ruột gọi thêm cho Vương Vũ Nam một cuộc điện thoại nữa.  

Đối phương nhanh chóng bắt máy.  

Giọng nói tràn đầy sợ hãi của cô ấy vang lên: “Anh ơi, bọn họ đang ép người dân trong thôn ký vào hợp đồng rồi!”  

Anh cau mày nhắc nhở: “Dù thế nào cũng không được để bọn họ ký!”  

Cho dù lần này có hợp tác thành công hay không thì anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người dân bị chèn ép như vậy!  

Một khi ký tên lên hợp đồng sẽ chẳng khác nào ký giấy bán thân!