Ừng ực! Gã côn đồ duy nhất còn sót lại gian nan nuốt nước bọt, sợ hãi lùi ra sau! Trong mắt gã ta, Trương Minh Vũ chẳng khác nào ma quỷ! Ngay khi gã ta đang không biết nên làm thế nào cho phải thì anh đã xông lên tấn công! Gã ta giật nảy mình, chỉ kịp nhìn thấy một nắm đấm đang không ngừng phóng đại ngay trước mắt! Uỳnh! Cảm giác đau đớn ập tới. Gã côn đồ nặng nề ngã xuống, ôm đầu khóc rống lên! Trương Minh Vũ ung dung phủi bụi trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đám người. Hiện giờ trong lòng anh đang dậy sóng! Không ngờ chuyện mà anh chưa từng dám mơ tưởng lại… trở thành sự thật! “Woa, anh giỏi quá đi mất!” Giọng nói kích động của Hàn Thất Thất lại vang lên! Anh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang nhảy chân sáo chạy tới! Cả Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam đều bị hành động của cô ta doạ cho trợn tròn mắt! Những người đứng bên trái đồng loạt hưng phấn hẳn lên, ai cũng nắm chặt tay lại! Nếu không vì Vương Thiết Trụ vẫn còn ở đây, bọn họ đã sung sướng hô lên rồi! Đám người đứng bên phải thì đứng chết lặng. Vẻ tươi cười trên mặt mấy mụ đàn bà chanh chua kia cũng dần sa sầm. Mặt ai nấy đều trở nên mờ mịt! Bao nhiêu người như vậy… vẫn không đánh lại nổi một người sao? Vương Thiết Trụ cũng bị làm cho choáng váng, đờ đẫn đứng chết dí tại chỗ, tay vẫn nắm chặt chìa khoá Prado! Có chết hắn ta cũng không thể nào… nghĩ tới kết quả này! Trương Minh Vũ nở nụ cười châm chóc: “Anh có muốn thử không?” Hắn ta lập tức sợ run người! Hàn Thất Thất cũng đắc ý nói: “Không phải anh lợi hại lắm sao? Còn muốn sờ tôi cơ mà? Tới đi!” “Tôi đứng đây chờ này! Là đàn ông thì đến đi chứ?” Nói rồi cô ta còn cố tình ưỡn ngực khoe ra đường cong cơ thể mê người! Khoé miệng Trương Minh Vũ không ngừng co quắp. Thật đúng là… Sắc mặt Vương Thiết Trụ tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Tôi thừa nhận anh rất mạnh! Nhưng thế thì đã sao?” “Đám người kia vẫn phải ký hợp đồng cho tôi thôi!” “Anh tưởng đánh thắng được tôi là có thể ký được hợp đồng rồi à? Anh thử hỏi bọn họ xem có ai dám không?” Giọng điệu của hắn ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn! Những người lựa chọn phe bên phải lại nở nụ cười giễu cợt. Đây mới là Vương Thiết Trụ mà bọn họ biết. Vương Vũ Nam và những người đứng sau lưng cô ấy bắt đầu thấy lo sợ. Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, bình thản hỏi: “Anh làm vậy là… đang đe doạ sao?” Hắn ta ngạo nghễ hếch mặt lên trời, đắc ý nói: “Đúng là đe doạ đấy, sao hả? Cậu tôi là người của Sở Tư pháp…” Thế nhưng hắn ta chưa kịp nói hết câu thì anh đã cất bước đi tới! Hắn ta không khỏi kinh ngạc, hoảng loạn chất vấn: “Anh… anh định làm gì? Anh có tin tôi gọi cậu tôi tới đây luôn không?”