Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 500: Đó là gia tộc mà bọn họ không thể trêu chọc nổi!



Thảo nào nhà họ Dịch có thể dễ dàng khống chế toàn bộ đường cung ứng thực phẩm của Hoa Châu. Thì ra những nhà cung ứng kia đều hợp tác với bọn họ!”  

Người dân đang xếp hàng xung quanh đều sợ ngây người!  

Đối với bọn họ, loại gia tộc lớn như nhà họ Dịch vẫn có địa vị rất lớn!  

Đó là gia tộc mà bọn họ không thể trêu chọc nổi!  

Vậy mà Vương Thiết Trụ lại… hợp tác với nhà họ Dịch?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười, châm chọc nói: “Cho dù anh gọi cả người nhà họ Dịch tới thì hôm nay tôi cũng phải ký hợp đồng này bằng được!”  

Lời nói của anh chọc giân hắn ta đến mức nghẹn họng!  

Trong mắt hắn ta, cùng lắm thì Trương Minh Vũ cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không thể có khả năng đứng ngang hàng với gia tộc lớn như nhà họ Dịch được!  

Thế nhưng Trương Minh Vũ vẫn mạnh miệng chống đối!  

Vương Thiết Trụ nghiến răng ken két nói: “Được, tôi sẽ gọi người nhà họ Dịch tới cho anh sáng mắt ra!”  

“Để xem đến lúc đó anh còn dám kiêu ngạo như vậy không!”  

Nói rồi hắn ta lập tức lôi điện thoại đi sang một góc.  

Vừa rồi hắn ta đã bị mấy lời doạ nạt của anh doạ sợ nên không còn dám có ý định gọi cậu mình tới nữa!  

Muốn giải quyết được chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào nhà họ Dịch!  

Vương Thiết Trụ nhanh chóng ngồi vào chiếc Prado bắt đầu gọi điện thoại.  

Trương Minh Vũ cũng chẳng hề lo sợ.  

Anh chậm rãi đi tới trước mặt người dân trong thôn.  

Anh mỉm cười lên tiếng: “Mọi người đừng lo. Tôi cũng là người từ nông thôn đi ra, thấy mọi người bị chèn ép cũng thấy bất bình thay”.  

Câu nói này của anh đã dễ dàng kéo gần quan hệ với người dân trong thôn.  

Vương Vũ Nam cũng mỉm cười dịu dàng nói: “Các cô các bác cứ yên tâm, chắc chắn vụ làm ăn cháu tìm cho mọi người sẽ giúp mọi người hái ra tiền!”  

Cô ấy đang nói với những người lựa chọn phe bên trái.  

Một mụ đàn bà đứng ở phe bên phải cất giọng the thé châm chọc nói: “Nói thì dễ nghe lắm, đến lúc làm thật vẫn chèn ép chúng tao thôi! Ai cũng muốn dựa vào chúng tao để kiếm lời!”  

Bà ta vừa nói xong, đám người đứng ở bên phải liền nhao nhao bàn tán.  

Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để bụng, chỉ cười hỏi: “Chú Vương ơi, giá thu mua rau củ của người kia là bao nhiêu?”  

Bố của Vương Vũ Nam thở dài một tiếng than vãn: “Tiền cậu ta trả cho chúng tôi còn chẳng đủ để nhập giống vào, năm nào cũng phải bù thêm tiền. Chúng tôi đều phải ra ngoài làm công mới đủ sống”.  

“Một xe rau củ… được trả có hai trăm tệ”.  

Trương Minh Vũ không nhịn được cau mày.  

Lúc mới tới anh đã thấy một chiếc xe tải đang chở đầy ắp thực phẩm ngay bên cạnh lều vải.  

Một xe mà chỉ có hai trăm, quả thực là quá ít!  

Anh liếc mắt nhìn Trần Thắng Nam ra hiệu.  

Cô ta lập tức hiểu ý, vội vàng tiến lên tuyên bố: “Theo giá thị trường thì một xe hàng có thể thu về được tám trăm”.  

Nghe thấy thế, anh không khỏi ngạc nhiên.  

Không ngờ đến cả phương diện này cô ta cũng hiểu rõ như vậy.  

Anh bật cười nói: “Chú Vương nghe cháu nói, tí nữa chỉ cần các chú đồng ý ký hợp đồng với cháu, cháu sẽ trả cho mọi người một nghìn một xe, được không?”  

Nghe thấy vậy, đám người đang đứng ở phe bên trái đều trợn tròn mắt há hốc mồm!  

Tất cả đều bị làm cho choáng váng!