Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 502: Rốt cuộc câu nói này… có nghĩa gì?



Những người đứng ở phe bên phải lại đồng loạt nở nụ cười trào phúng.  

Đợi đến khi người nhà họ Dịch tới, xem các người định làm thế nào!  

Từng giây từng phút trôi qua, không ít người lần lượt lộ vẻ cười nhạo.  

Ngay sau đó, một tràng tiếng động cơ thét gào đột nhiên vang lên!  

Tất cả đều giật mình ngẩng đầu nhìn sang.  

Trương Minh Vũ lại lẳng lặng ngồi ở phía sau, không hề tỏ ra hoảng sợ.  

Anh cũng rất muốn biết người nào của nhà họ Dịch sẽ tới!  

Từng hàng xe sang nhanh chóng nối đuôi xuất hiện trước mắt bọn họ.  

Chẳng bao lâu xe, ô tô đều đỗ lại ven đường.  

Không biết Vương Thiết Trụ từ nơi nào xông ra, cung kính mở cửa xe.  

Người dân lại càng mất bình tĩnh.  

Đến cả Vương Thiết Trụ trước giờ đều hoành hành bá đạo lại phải khép nép như vậy, chắc chắn đối phương phải có thực lực xuất chúng.  

Một chàng trai trẻ được Vương Thiết Trụ đón ra ngoài.  

Trong các xe khác cũng có một đám đàn ông mặc vest đồng loạt bước xuống, dễ dàng nhận ra họ chính là đội ngũ vệ sĩ.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Đừng nói là định đánh nhau nữa đấy chứ?  

Tuy nhiên sau khi anh thấy rõ người xuống xe là ai, khoé miệng lập tức cong lên nở nụ cười.  

Thoáng chốc, một đám người hùng hổ bước tới.  

Người cầm đầu chính là cậu ba nhà họ Dịch, Dịch Thanh Thiên!  

Vương Thiết Trụ cung kính đứng ở bên cạnh,  

Dịch Thanh Thiên nghênh mặt kiêu ngạo ngút trời.  

Ở Hoa Châu cậu ta đã nổi danh là kẻ phách lối ngang ngược thì cái thôn bé tí tẹo này có đáng là gì.  

Người dân thấy thế lập tức hoảng sợ, ánh mắt tràn đầy lo lắng.  

Dịch Thanh Thiên ngạo nghễ đứng đó, hếch mặt nhìn đám người xung quanh một lượt, lạnh giọng lên tiếng: “Các người định hợp tác với người khác hả?”  

Trong giọng nói của cậu ta tràn đầy đe doạ.  

Người dân không khỏi sinh lòng hoảng hốt.  

Mụ đàn bà đứng bên phải vội vàng ra mặt phân bua: “Cậu Dịch nghe tôi nói, bọn họ mới là những kẻ muốn hợp tác với người khác, không liên quan tới chúng tôi!”  

Dứt lời, bà ta chỉ thẳng vào đám người đứng ở phe bên trái!  

Cậu ta nhíu mày: “Ồ!”  

Nói rồi lại quay sang nhìn chằm chằm những người đứng bên trái.  

Những người kia không khỏi luống cuống, ánh mắt sợ sệt.  

“Có biết hợp tác với người khác sẽ có hậu quả gì không?”, Dịch Thanh Thiên cười lạnh một tiếng, giở giọng uy hiếp hỏi.  

Bọn họ lại run rẩy một phen!  

Ai cũng cúi gằm xuống không dám đối mặt với cậu ta!  

Tiếng cười nhạo dồn dập vang lên ở phe bên phải.  

Mụ đàn bà kia lại cất cao giọng châm chọc nói: “Không phải vừa nãy to mồm lắm à? Năng lực đâu rồi?”  

“Quyết tâm chọn bên đó của các người đâu?”  

“Cậu Dịch vừa tới liền cúp đuôi không dám nói lời nào à?”  

Dứt lời, vẻ mặt bà ta lại càng tỏ ra miệt thị.  

Người dân đứng ở phe bên trái lại càng cúi thấp đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng nhẫn nhịn không dám lên tiếng.  

Dịch Thanh Thiên ngạo mạn nói: “Được rồi, nếu các người đã không muốn hợp tác thì từ hôm nay trở đi cũng không cần phải chuyển hàng cho chúng tôi nữa!”  

Nghe cậu ta nói vậy, tất cả mọi người đồng loạt trợn mắt há hốc mồm!  

Ai nấy đều kinh hãi nhìn chằm chằm cậu ta!  

Rốt cuộc câu nói này… có nghĩa gì?  

Cậu ta lại mỉa mai nói tiếp: “Nhưng mà… chúng tôi đã không nhận thì chắc là cả Hoa Châu này không còn ai dám nhận thực phẩm của các người nữa đâu”.