Giọng nói lạnh lùng truyền rõ mồn một vào tai mọi người. Nghe thấy thế, tất cả đều giật mình kinh hãi! Ai cũng tròn mắt khó tin nhìn về phía Trương Minh Vũ! Thầm nghĩ… cậu ấy bị điên rồi à? Sao cậu ấy lại dám cả gan ăn nói hỗn hào với cậu chủ nhà họ Dịch như vậy? Một lúc lâu sau, bọn họ mới dần lấy lại tinh thần! Những người đứng ở phe bên trái đều đã sợ ngây người! Còn đám người bên phải thì lại càng tỏ ra khinh thường! Chuyện đến nước này mà vẫn còn ở đây chém gió! Vương Thiết Trụ điên cuồng cười phá lên: “Ha ha ha! Lần đầu tiên tao thấy có người giỏi đóng kịch hơn cả tao!” “Mày sỉ nhục cậu chủ Dịch như vậy không sợ chết à?” Trương Minh Vũ chỉ nở nụ cười chế giễu, châm chọc đáp trả: “Anh cứ hỏi cậu ta trước đi đã!” Vẻ châm chọc trong mắt hắn ta lại càng trở nên nồng đậm. Hắn ta lạnh giọng hỏi: “Cậu chủ Dịch, tên này dám ăn nói như vậy…” Thế nhưng hắn ta vừa nói đến đây đã giật mình im bặt. Bởi vì lúc này hắn ta mới bàng hoàng phát hiện Dịch Thanh Thiên đang trợn mắt há hốc mồm đứng chết lặng tại chỗ! Trên người cậu ta… không còn chút khí thế nào. Vương Thiết Trụ không khỏi ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt! “Cậu… cậu chủ Dịch?’, hắn ta khó hiểu gọi một tiếng. Đến tận lúc này, Dịch Thanh Thiên mới tỉnh táo lại được. Thấy thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt dấy lên vẻ nghi hoặc. Trương Minh Vũ bật cười, chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, bình thản khoanh tay trước ngực. Còn Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam thì chia nhau đứng ở hai bên. Trong mắt Trần Thắng Nam cũng tràn đầy hoài nghi. Anh thu lại vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng cất giọng nhắc nhở: “Dịch Thanh Thiên, tôi đang hỏi cậu đấy!” Nghe thấy anh nói vậy, cả người cậu ta vô thức run bần bật! Mọi người đều sững sờ! Một lúc lâu sau, cậu ta mới lắp bắp nói: “Anh… sao anh lại ở đây? Marmart của nhà tôi đã bị anh cướp đi rồi, anh... anh còn định làm gì nữa?” Đến câu cuối cùng, gần như cậu ta đã dùng hết sức bình sinh để gào lên! Hự! Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên! Ngay sau đó, mọi ánh mắt ngờ vực đều tập trung lên người Trương Minh Vũ!