Bất tri bất giác, cuộc nói chuyện giữa hai người họ đã không còn khoảng cách.
Thân mật như cuộc trò chuyện giữa hai người bạn thân.
Thế nhưng với quan hệ vợ chồng… thì vẫn còn thiếu một chút cảm giác.
Lâm Kiều Hân khẽ cong môi cười: “Đương nhiên là có chuyện vui rồi. Tôi đã mua được thiết bị sản xuất, sản phẩm cũng thông qua kiểm nghiệm được cấp phép bày bán ra thị trường”.
“Hơn nữa… còn bán chạy!”
Nói xong câu cuối cùng, cô đã khống thể khống chế nổi cảm xúc kích động.
Anh nhướng mày, phấn khích nói: “Thật sao? Vậy thì chúc mừng cô nhé!”
Cô ngừng cười, nghiêm túc nói: “Vẫn là nhờ công lớn của anh. Nếu không có anh đưa ra đề xuất, sợ là bây giờ…”
Nói tới đây, cô không nói nổi nữa.
Nếu không nhờ có Trương Minh Vũ, e là ngày nay cô đã bị hiện thực tàn nhẫn quật cho không ngóc đầu lên được.
Anh nhếch miệng cười đáp: “Làm gì đến mức đó. Tôi chỉ đưa ra ý kiến mà thôi. Mọi chuyện đều là cô tự làm, không liên quan gì tới tôi cả”.
Cô khẽ cúi đầu, trong mắt loé lên tia phức tạp.
Anh khẽ cười chuyển chủ đề: “Bây giờ Tuyền Ảnh đã bắt đầu phát triển, có phải sắp tới cô sẽ đăng ký thành lập công ty và tìm người đại diện không?”
Cô gật đầu đáp lại: “Tôi đang nghiên cứu lại chuyện đăng ký thành lập công ty rồi. Thế nhưng bây giờ… vẫn chưa có ai chịu đầu tư”.
“Còn về người đại diện… tôi cũng cần phải tốn một khoản tiền rất lớn”.
“Nếu là nghệ sĩ nổi tiếng thì tôi không mời nổi. Còn mấy người mới nổi không có tiếng tăm thì lại chẳng có tác dụng gì…”
Nhắc tới vấn đề này, cô bắt đầu thấy bối rối.
Anh cũng lặng lẽ gật đầu đồng tình.
Quả thực là như vậy.
Bây giờ muốn mời nghệ sĩ nổi tiếng thì đến cả anh cũng chả mời nổi…
Ngay sau đó, cô lại lên tiếng hỏi: “À mà anh… có bị sao không?”
Anh giật nảy mình, im lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
“À… ha ha, tôi không sao đâu. Hôm qua chỉ là đau quá nên ngất xỉu thôi. Ngủ một giấc là khoẻ rồi”, anh cười đáp.
Cô cũng gật đầu một cái, thế nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi món ăn được dọn lên, hai người bắt đầu động đũa.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh… vẫn về nhà họ Lâm chứ?”
Nghe cô hỏi vậy, Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.
Anh cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, lại càng không biết cô muốn anh về hay không.
Thế nhưng người của Thần Ẩn đã không còn lởn vởn xung quanh, chắc là buổi tối cũng không còn nguy hiểm gì nữa.
Anh mỉm cười nói: “Hôm nay tạm thời không về đâu, tôi phải ra ngoài một chuyến”.
Lâm Kiều Hân gật đầu coi như đáp lại, lòng thầm thấy thất vọng lạ thường.
Anh lúng túng không biết nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, giọng nói của cô lại vang lên: “Thế tối mai anh có bận gì không?”