Anh đang định tiết lộ sự thật thì sự nhớ Lý Phượng Cầm vẫn đang ở đằng sau…
Do dự hồi lâu, anh vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Vẻ châm chọc trên mặt đám người vây xem càng thêm nồng đậm!
Ông chủ Chu cũng được tiếp thêm can đảm, đứng ra lớn tiếng quát tháo: “Ranh con không nói được gì nữa à? Còn dám đe doạ tao hả?”
“Mày là cái thá gì ở đây?”
“Tao khuyên mày tốt nhất mau tranh thủ đền tiền cho bà Hà đi! Nếu không bà ấy sẽ không tha cho mày, tao cũng không để yên chuyện mày dám đe doạ tao đâu!”
Giọng điệu của ông ta vô cùng hung dữ!
Trương Minh Vũ không kìm được nhíu mày.
Nếu là trước kia, anh chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Thế nhưng bây giờ, trong lòng anh cứ xuất hiện cảm giác không cam tâm.
Anh im lặng suy tư, bỗng nhiên chú ý tới Trần Thắng Nam ở gần đó, hai mắt lập tức sáng bừng!
Anh khiêu khích nói: “Ông nói đúng chỗ rồi. Tôi không chỉ không tha cho mụ tú bà kia mà đến cả ông cũng không thoát được!”
Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo!
Ánh mắt ai nấy đều loé lên vẻ trào phúng!
Bà Hà thì nổi trận lôi đình, giận run người!
Lý Phượng Cầm cau mày ra vẻ ghét bỏ!
Ông chủ Chu cười phá lên, miệt thị nói: “Mày không tha cho tao hả? Ha ha ha! Mày nói thử xem mày định không tha cho tao thế nào?”
“Chẳng lẽ… mày còn có thể gọi ông chủ của Marmart nhà chúng tao tới à?”
“Ranh con ngu dốt, mày có biết ông chủ của chúng tao là ai không hả?”
Trong lời nói tràn đầy xem thường!
Anh nhếch miệng cười đáp: “Thật trùng hợp, đúng là tôi có quen đấy”.
Vẻ chế giễu trong mắt ông chủ Chu lại càng hiện rõ. Ông ta phì cười nói: “Được lắm. Mày có giỏi thì gọi ông chủ của chúng tao tới đây đi!”
“Nếu mày thực sự gọi được, tao sẽ nhận thua!”
“Thế nào hả?”
Mọi người vây quanh cũng bắt đầu hùa theo khích bác.
Dù sao trông Trương Minh Vũ nghèo nàn như vậy, sao có thể quen biết ông chủ của Marmart được?
Trương Minh Vũ không hề hoang mang, ung dung quay sang nhìn Trần Thắng Nam mỉm cười cất giọng nói: “Bà chủ Trần, nhân viên của cô… không được thật thà cho lắm”.
Lời nói của anh khiến cô ta ngơ ngác.
Thế nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ý, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Ông chủ Chu cố nén cười chất vấn: “Cái gì? Mày nói cô ta là bà chủ của Marmart bọn tao sao?”
“Ha ha ha!”
“Mày… mày tưởng chúng tao là đồ ngu à?”
Trong lúc nói, ông ta như sắp không nhịn nổi nữa!
Ông chủ Chu tiếp tục chế giễu: "Mẹ kiếp mày không thể nghiêm túc một chút được à? Mày ra ngoài đi một vòng rồi quay lại cũng được!"
Lời này vừa dứt, người khác cũng không nhịn nổi nữa.
Tiếng cười lập tức vang lên!
Bà Hà cười khẩy không ngừng!
Lý Phượng Cầm không nhịn được mà nói: "Trương Minh Vũ! Mày... mày nói cái gì vậy! Mày đến đây không giúp gì thì thôi, sao còn khiến tao mất mặt chứ?"
Trong lời nói xen lẫn giọng điệu chua ngoa!
Khóe miệng Trương Minh Vũ không nhịn được co giật.
Tôi còn đang khiêm tốn đây, nếu tôi mà nói tôi là ông chủ, chắc bà mắng chết tôi mất?
Trương Minh Vũ cũng không vội, im lặng đứng đó giữa vô vàn tiếng cười.