Nếu Điềm Điềm tự nguyện thì sao anh có thể cưỡng chế ngăn cản được…
Đương nhiên anh không dám nói ra những lời này.
Từng giây từng phút trôi qua.
Triệu Khoát vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào cửa phòng trước mặt.
Vẻ mặt thèm thuồng như sắp chảy nước dãi.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, vô cùng lo lắng.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng trang điểm bị mở ra.
Một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều chậm rãi bước ra.
Trên người cô ấy đã không còn bộ váy áo rườm rà lộng lẫy. Lúc này cô ấy chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu trắng giản đơn.
Gương mặt xinh đẹp tinh tế… không thể diễn tả bằng lời!
Bốn chữ tiên nữ giáng trần mới mới thể miêu tả được phần nào vẻ đẹp kiêu sa ấy!
Thuần khiết, ngọt ngào.
Thế nhưng khí thế của cô ấy lại cực kỳ mạnh mẽ!
Trương Minh Vũ cũng bị làm cho ngây ngẩn, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả ảnh chụp quảng cáo!
Quan trọng nhất là ở ngoài đời, cô ấy khiến người ta có cảm giác rất trong sáng, đơn thuần. Đây là điểm mà ảnh chụp quảng cáo không thể hiện ra được!
Quá xinh đẹp!
Cô ấy vừa mới xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn!
Các nhân viên xung quanh lập tức dừng lại công việc đang dang dở. Vô số ánh mắt nóng bỏng đều đổ dồn lên người Điềm Điềm!
Cô gái lúc trước vội vàng chạy tới bên canh Điềm Điềm, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu chủ nhà họ Triệu, cổ đông của nhà hát này muốn gặp cô. Cô xem…”
Nói rồi cô ta im lặng chờ đợi câu trả lời.
Chiếc mũi thanh tú của Điềm Điềm khẽ nhăn lại. Cô ấy nhẹ giọng từ chối: “Không gặp đâu, tôi còn bận việc khác".
Cô gái kia bối rối nói: “Nhưng mà…”
Thế nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu, giọng nói phấn khích của Triệu Khoát đã vang lên: “Chào Điềm Điềm, tôi là fan ruột của cô đấy! Cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật rồi!”
Ánh hắn của hắn dán chặt lên người Điềm Điềm không rời nổi một giây!
Điềm Điềm lập tức nhíu mày.
Cô gái kia cuống quýt giới thiệu: “À… Điềm Điềm này, anh ấy chính là anh Triệu”.
Điềm Điềm lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi: “Chào anh”.
Dù sao đối phương cũng là fan của mình.
Triệu Khoát lại càng hưng phấn sấn tới: “Hiếm khi có cơ hội được gặp gỡ Điềm Điềm một lần. Không biết tôi đây có vinh hạnh được mời cô một bữa không?”
Nghe thấy những lời này, Lâm Kiều Hân lập tức hốt hoảng!