“Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao khách sạn của các người vẫn còn có người tới!”
“Dịch vụ không ra gì, đồ ăn cũng chẳng ngon. Chẳng lẽ các người chỉ dựa vào đồ trang trí nội thất này để lừa gạt khách hàng thôi sao?”
Cô ta vừa dứt lời, anh lập tức nhíu chặt chân mày!
Quả nhiên!
Anh vừa ngẩng đầu lên, trước mặt phải có ít nhất năm chiếc máy quay trở lên!
Hà Gia Hoa!
Đây là thủ đoạn trả thù của hắn sao?
Anh nheo mắt lại, lửa giận trong lòng dần dâng lên!
Nhân viên phục vụ vô cùng bối rối, không biết nên giải quyết thế nào cho phải.
Lý Đình Đình lại cười lạnh nói: “Không nói gì nữa à? Thừa nhận rồi hả?”
“Tôi phải khâm phục sự can đảm của khách sạn nhà các người đấy. Chỉ dựa vào nội thất đẹp mã mà dám lừa khách như vậy. Các người không sợ bị pháp luật trừng trị à?”
“Bây giờ trở về tôi phải đăng bài lên mạng mới được. Phải để cho tất cả mọi người ở Hoa Châu biết cái khách sạn vô liêm sỉ của các người!”
Nghe thấy thế, nhân viên phục vụ liền sợ chết khiếp!
Đứng đờ ra tại chỗ tay chân lóng ngóng không biết làm gì.
“Đúng đấy! Tôi cũng là khách từ xa tới. Người Hoa Châu thổi phồng khách sạn Hồng Thái, tôi ăn vào cũng chẳng thấy có gì đặc sắc!”
“Chứ còn gì nữa. Tôi cũng từ xa tới đây chỉ để đến xem thiết kế của nhà hàng này, ăn được miếng cơm lại càng thất vọng tràn trề!”
“Không sai. Loại khách sạn như này nên đóng cửa từ lâu rồi! Thật sự quá đáng giận!”
…
Có mấy gã đàn ông cao to đứng lẫn trong đám người đột nhiên ra mặt, tỏ vẻ bực bội nói.
Khoé miệng Trương Minh Vũ cong lên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Trong lúc bọn họ nói, máy quay cũng nhằm vào ngay vị trí của họ!
Rõ ràng là cố ý!
Hà Gia Hoa, anh muốn giở trò này với tôi hả?
Đám người đang đứng vây xem cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.
Những người còn ở lại vào giờ này hầu như đều là khách quen cũ.
Bọn họ không hề cảm thấy món ăn kém chất lượng như lời mấy người kia nói.
Hà Gia Hoa cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tôi cũng bị danh tiếng của khách sạn này lừa rồi. Biết thế tôi đã không mời cô Đình tới loại khách sạn vớ vẩn này”.
Nói rồi hắn còn làm bộ định đưa tay ra.
Trương Minh Vũ đang chờ đợi giờ phút này!
Anh biết một khi hắn vẫy tay ra hiệu, máy quay sẽ lập tức tắt đi.
Anh dứt khoát đứng ra cười hỏi: “Anh Hà này, không biết khách sạn Hồng Thái… lừa khách kiểu gì vậy?”
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến mọi người xung quanh đều sợ ngây người.
Động tác tay của Hà Gia Hoa cũng dừng lại.
Hắn híp mắt nhìn anh, khiêu khích hỏi: “Ồ, anh cũng tới rồi à?”
Hắn đã đoán ra từ trước anh sẽ có mặt ở đây.
Hắn còn sợ anh không tới nữa kia!
Mọi ánh mắt hiếu kỳ lập tức đổ dồn về phía Trương Minh Vũ, ai cũng ngơ ngác nhìn anh.
Anh xua tay ra hiệu với nhân viên phục vụ.
Người kia hiểu ý vội vàng chạy tới.
Anh bật cười dặn dò: “Gọi thêm mấy nhân viên nữa tới, lấy điện thoại ra quay hết lại cho tôi”.
Dứt lời, anh còn bổ sung thêm một câu: “Đừng quay cả mặt tôi vào”.
Nhân viên phục vụ kia sửng sốt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Thế nhưng cuối cùng vẫn chạy đi làm theo lời anh nói.