Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 575: Thật đáng buồn!



Cả người Trương Minh Vũ run nhè nhẹ.  

Cảm giác này khiến anh vô cùng xúc động.  

Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm cũng ngẩn người.  

Còn Long Tam và Long Thất thì liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng rất tò mò muốn biết anh sẽ xử lý chuyện này thế nào.  

Anh hít sâu một hơi, lạnh giọng quát: “Đây là lý do các người đình công sao?”  

Đội trưởng lại gào lên: “Vẫn chưa đủ sao?”  

Anh cười lạnh một tiếng bảo: “Tại sao lại phải đủ? Thế thì đủ cái gì?”  

“Tiền lương của các người là chuyện của các người với bên thầu! Còn công việc này là của khách sạn!”  

“Nhà thầu nợ lương các người, sao các người lại bắt khách sạn phải gánh chịu hậu quả?”  

“Tại sao không đi tìm nhà thầu của các người đi?”  

“Các người thấy ấm ức, các người thấy mình có lý. Thế khách sạn có tội tình gì sao?”  

Anh đang đứng ở góc độ khách quan mà nói!  

Lời của anh khiến toàn bộ đám công nhân đều chết sững.  

Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ mờ mịt.  

Bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.  

Đội trưởng nghiến răng, run run nói: “Mày nói thì dễ nghe lắm. Bây giờ nhà thầu đang chạy trốn, mày bảo chúng tao đi đâu tìm đây hả?”  

Anh cũng không hề yếu thế, lớn tiếng gào lên: “Thế các người ở đây đình công có tác dụng gì không? Cứ đình công thì hôm nay các người có tiền chữa bệnh cho mẹ à?”  

“Không tìm thấy nhà thầu chỉ có thể chứng tỏ các người quá vô dụng!”  

“Lúc trước đi theo nhà thầu làm việc các người đã nghĩ gì? Chính các người lựa chọn chứ ai? Bây giờ bị lừa thì than vãn cái nỗi gì?”  

“Tìm không được thì không tìm nữa à?”  

“Không tìm được thì cứ ở đây chờ mẹ bị bệnh viện đuổi ra ngoài đi!”  

Trương Minh Vũ cũng thấy đau đầu nhức óc!  

Anh căm hận đội trưởng nhu nhược!  

Cũng căm hận nhà thầu vô đạo đức!  

Lại càng căm hận bệnh viện không có tình người!  

Anh thực sự không tài nào hiểu nổi tại sao bệnh viện thời nay lại trở nên máu lạnh như vậy!  

Trước kia chỉ mong trên thế gian không còn bệnh tật, cho dù thuốc trên kệ bị phủ bụi cũng không nề hà!  

Giờ đây thì không có tiền, bệnh viện không thèm chữa, thuốc quá hạn thì mang ra bán tháo!  

Thật đáng buồn!  

Lòng anh đau nhói, lửa giận cũng bắt đầu bùng lên!  

Gương mặt của gã đội trưởng tràn đầy ngơ ngác, ánh mắt ngạc nhiên!  

Những người công nhân khác cũng chết lặng.  

Một lúc sau, đội trưởng không chịu nổi nữa. Tuy rằng trên mặt gã ta vẫn còn vẻ tức giận thế nhưng nước mắt lại tuôn ra như suối!  

Trương Minh Vũ không đành lòng, trầm giọng hỏi: “Biết sai ở đâu chưa?”