Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 589: "Có lẽ... Sợ cậu ấy chuốc họa vào thân"



Trương Minh Vũ đợi hồi lâu, gã vẫn chưa nói được một câu.  

"Đừng đứng đó thở hồng hộc như lợn nữa, nhanh đọc lời thoại của anh đi thôi!", Trương Minh Vũ mất hứng, giục.  

"A... Đúng rồi!"  

Gã mập bình tĩnh trở lại, vội vã nói ngay: "Thằng ranh kia! Định chạy đằng nào? Hôm nay dù mày có chắp cách cũng không thoát được đâu! Cậu ấm nhà họ Dịch cũng không cứu được chúng mày!"  

"Tao cho mày một cơ hội sống, để hai cô ả kia lại đây, mày cút đi!"  

Trong lúc hốt hoảng, gã hoàn toàn không phát hiện sự khác thường từ lời nói của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu tôi không muốn thì sao?"  

Gã mập cười nhạt: "Không muốn? Thế thì cả ba chúng mày đừng mong đi đâu hết, ở lại cả đây "chơi" với bọn này đi!"  

Nói xong, gã còn nhe răng cười rất đáng khinh.  

Trương Minh Vũ cười gằn một tiếng: "Thôi đừng lải nhải nữa, muốn đánh thì ra tay nhanh lên, tôi còn đang có việc bận!"  

Hử?  

Gã mập sửng sốt.  

Tay Trương Minh Vũ này... không phản ứng như trong dự tính của gã nhỉ?  

Gã mập liếc nhìn xung quanh, sau đó mới lạnh lùng bảo: "Hừ! Nếu mày đã không biết điều thì đừng trách chúng tao không khách khí!"  

Nói xong, gã vung tay, quát to: "Bắt thằng kia lại cho tao trước!"  

Gã vừa dứt lời, đám côn đồ xung quanh lập tức nhào tới.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên đầy hưng phấn.  

Đông thật, anh còn chưa từng thử đánh với đông người như vậy đâu.  

"Hai người lùi lại phía sau đã, trước mắt bọn họ sẽ không đụng đến hai người đâu", Trương Minh Vũ vội vàng dặn dò hai cô gái sau lưng.  

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất vội vàng lùi lại.  

Bấy giờ chỉ còn lại Trương Minh Vũ bị đám côn đồ vây kín, một mình đối mặt với kẻ địch.  

Sau lưng anh, ba tên côn đồ đột nhiên vọt lên.  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh, xông thẳng lên.  

Chân anh linh hoạt di động, dễ dàng tránh thoát chiêu tấn công của ba gã kia.  

Đồng thời, tay anh vung ra đánh trả một quyền.  

Uỵch!  

Một tiếng động trầm đục vang lên.  

Một gã côn đồ hét lên thảm thiết, thân thể văng ngược ra sau phải chừng hơn hai mét.  

Trời đất...  

Trương Minh Vũ cũng phải trợn to mắt.  

Phương thức phát lực... thật sự chênh nhau quá nhiều!  

Anh còn chưa kịp nhận định thêm, những tên côn đồ khác cũng đã vọt tới.  

Địch quá đông, Trương Minh Vũ một lúc đánh không lại, anh bèn bắt đầu đánh du kích.  

Trương Minh Vũ lợi dụng rừng cây hạ gục từng tên.  

Những tiếng kêu gào đau đớn vang lên không ngừng, từng tên từng tên côn đồ lần lượt ngã xuống.  

Xa xa, Long Tam và Long Thất lẳng lặng đứng quan sát.  

Ánh mắt Long Thất như bừng sáng, anh ta thở dài bảo: "Chỉ mới luyện phương thức phát lực có hai ngày mà đã tiến bộ cỡ này, thật đúng là kỳ tài!"  

Long Tam cười bảo: "Cậu ấy chính là đồ đệ của vị kia, sao có thể bình thường được".  

Ánh mắt Long Thất thoáng vẻ nghi hoặc, hỏi: "Nhưng... vì sao vị ấy không đích thân truyền thụ võ thuật?"  

Ánh mắt Long Tam ảm đạm hẳn đi, anh ta đáp: "Có lẽ... sợ cậu ấy chuốc họa vào thân".  

Long Thất lẳng lặng gật đầu.  

Những tiếng kêu gào thống khổ đã vang vọng toàn khu rừng.  

Chỉ chốc lát đã có mười mấy tên côn đồ bị hạ gục.  

Phù!