Ngay cả khóe miệng tên tổng giám đốc cũng bắt đầu co giật!
Ông ta kiêu ngạo là vì mình có anh Long!
Nhưng bây giờ... ông ta lại chọc vào cấp trên của anh Long!
Cái này...
Hàn Thất Thất khó chịu xua tay: "Bớt nói những chuyện không liên quan với cháu đi, không có tác dụng đâu, cháu cũng lười nói với bố, chú mau giải quyết chuyện này đi".
"Bọn cháu còn có chuyện phải giải quyết nữa".
Trương Minh Vũ lắc đầu cười gượng.
Còn mắt Hạ Hâm Điềm lại lóe sáng.
Anh Long vội vàng đồng ý: "Vâng... vâng! Vậy tôi làm ngay đây!"
Nói xong liền quay đầu nhìn tổng giám đốc!
Ánh mắt sắc bén!
Cơ thể tổng giám đốc bắt đầu run rảy, ông ta lo lắng nói: "Anh Long, tôi... tôi..."
Đến bây giờ, ông ta còn chưa hoàn hồn!
Lê Lê cũng sững sờ!
Anh Long híp mắt, lạnh lùng nói: "Người anh em, xin lỗi nhé, muốn trách thì trách mấy người đắc tội sai người rồi!"
Nói xong liền phất tay!
Cho dù không nỡ nhưng cũng hết cách!
Đám côn đồ nhanh chóng lao đến chỗ tổng giám đốc và Lê lê.
Lê Lê sững sờ!
Trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn!
Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói: "Anh Long, sao anh có thể ra tay với tôi chứ! Anh Long..."
Nhưng chưa nói xng đã bị đám côn đồ dẫn đi rồi!
Lê Lê cũng nằm trong số đó!
"Anh Long... anh Long!", tổng giám đốc gào thét như trẻ con!
Ông ta hối hận đến xanh ruột rồi!
Nhưng anh Long không thèm để ý.
Hàn Thất Thất cười hỏi: "Thế nào? Hài lòng chứ?"
Trương Minh Vũ cười gật đầu: "Hài lòng".
Hàn Thất Thất lập tức lộ vẻ đắc ý.
Anh Long sững sờ.
Hàn Thất Thất... đối xử với Trương Minh Vũ tốt vậy sao?
Đám bảo vệ kia cũng sững sờ!
Nhưng đám công nhân lại hứng khởi, ánh mắt ai cũng nóng như lửa!
Đại Quân cố gắng đứng dậy, cuộn chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ!
Sau trận này, Trương Minh Vũ đã trở thành người vĩ đại nhất trong mắt đám công nhân bọn họ!
Cũng không còn sớm nữa, Trương Minh Vũ không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa.
"Chúng ta vào trong thôi", Trương Minh Vũ lạnh lùng nói.