Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 613



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông đeo kính gọng đen ngồi đối diện Vương Long nói: "Ông chủ Vương, hình như chúng ta gặp phiền phức rồi".  

Mắt Vương Long lóe lên sự khó chịu.  

Đúng lúc này Đại Quân chạy đến bên cạnh ông ta, lạnh lùng nói: "Ông chủ Vương, ông trả tiền công cho chúng tôi đi chứ?"  

Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt ngồi cạnh Vương Long nói: "Ai ôi ông chủ Vương, người bọn họ hôi quá, mau đuổi họ đi được không?"  

Vương Long nở nụ cười ác độc: "Được được được".  

Nói xong ông ta liền ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Nghe thấy chưa? Người phụ nữ của ông đây ghét mùi trên người các người! Còn không mau cút đi?"  

"Muốn tiền đợi tôi đi ra rồi hẵng nói!"  

Đại Quân lạnh lùng nói: "Ông chủ Vương, ông nói câu này không chỉ một lần rồi, nhưng ông chưa đưa cho chúng tôi đồng nào đâu".  

Vương Long nhíu mày, mắt lóe lên lửa giận.  

Người phụ nữ đứng giận, khó chịu nói: "Chỗ tiền công của mấy người thì được mấy đồng chứ? Đừng có làm ông chủ Vương của chúng tôi mất hứng nữa!"  

"Không biết tại sao bảo vệ lại cho hạng người như này vào nữa, bẩn quá!"  

Nói xong, mặt ả lộ rõ vẻ ghét bỏ.  

Lửa giận trong mắt Đại Quân dâng lên.  

Trương Minh Vũ khó chịu nhướng mày.  

Người phụ nữ này sao lại kiêu ngạo đến thế?  

Trương Minh Vũ tiến lên, cười hỏi: "Không biết cô đã từng được bao nhiêu ông chú vừa già vừa béo chạm vào nhỉ, người cô thì sạch sẽ lắm đấy!"  

Vừa dứt lời, Đại Quân lập tức trố mắt nghẹn họng!  

Trong mắt Vương Long và người đàn ông đeo kính cũng lóe lên lửa giận!  

Lồng ngực người phụ nữ phập phồng lên xuống, ả dùng giọng chua ngoa nói: "Mày nói cái quái gì vậy!"  

"Thằng khốn! Mày xứng để tranh cãi với bà đây chắc? Dựa vào chút tiền công ít ỏi của mày, cả đời này mày cũng không chạm được vào người phụ nữ như tao đâu! Mày biết chưa?"  

Trong lời nói đầy vẻ kiêu ngạo!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Loại phụ nữ như cô, cho không tôi cũng không động vào, tôi sợ bẩn".  

"Mày...."  

Ả nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập giận dữ: "Mày không ăn được nên khó chịu chứ gì! Loại mày mà cũng xứng!"  

"Thằng nghèo rách! Mày từng động vào phụ nữ chưa?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười.  

Người phụ nữ này tự tin thật.  



Người nói là Hạ Hâm Điềm!  

"Mày..."  

Người phụ nữ chỉ tay vào họ, không nói được gì!  

Cho dù đeo kính râm, nhưng vẫn không thể bắt bẻ được nửa khuôn mặt tinh xảo kia!  

Vương Long và người đàn ông đeo kính trợn trừng mắt!  

Người phụ nữ cũng bất giác cảm thấy tự ti!