Bỗng lại có một tiếng động trầm đục vang lên. Trương Minh Vũ căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh, mới phát hiện Hạ Hâm Điềm đang vừa lau tóc vừa đi vào. Cô ấy đã thay váy ngủ. Trương Minh Vũ xấu hổ cười nói: "Chị hai, chị vẫn chưa ngủ à?" Giờ cũng đã khuya lắm rồi. Hơn nữa, lúc này anh thực sự không nghĩ ra đề tài nào khác để nói. Chuyện vừa rồi... thật quá xấu hổ. Ánh mắt Hạ Hâm Điềm lóe lên, nũng nịu lại kiêu căng nói: "Em trai hư, nhìn chị em rồi còn định lấp liếm qua chuyện à?" A... Trương Minh Vũ kinh ngạc. Chị hai nói thẳng thừng vậy luôn... Anh lúng túng nói: "Chuyện đó... Chị hai, em... em không cố ý đâu, em cũng không biết chị đang ở trong đó..." Hạ Hâm Điềm hơi nhướng mày, nói: "Chị không biết, tối thiểu em cũng phải bồi thường cho chị một chút đi chứ?" Trương Minh Vũ sửng sốt. Việc đó còn có thể bồi thường được? Anh ngẩng đầu nhìn cô ấy, khóe miệng Hạ Hâm Điềm trước sau vẫn nở một nụ cười. Không biết vì sao, lòng anh bỗng nổi lên một cảm giác rất lạ. Giống như là... trong chuyện này có âm mưu gì đó... Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng hỏi: "Chuyện đó... thì bồi thường thế nào ạ?" Anh đã cảm nhận được mình đang từng bước từng bước đi về phía bờ vực. Hạ Hâm Điềm cười cười đầy xấu xa, trêu chọc: "Cũng không có gì khó, để chị xem bù lại là được". Xem... xem bù lại? Trương Minh Vũ trố mắt nhìn cô ấy, hoang mang đến độ không hiểu nổi. Thế thì quá... Mấy chị mình sao đều... Trương Minh Vũ hé miệng mấp máy muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì lúc này. Ánh mắt anh cũng mất kiểm soát, bắt đầu quan sát thân thể nổi bật hơn người của Hạ Hâm Điềm... Ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng. Miệng lưỡi khô khốc cả rồi! Thật khó chịu! Từ đầu đến giờ, trên mặt Hạ Hâm Điềm vẫn treo một nụ cười rất khác thường, cảm giác rất xấu xa. "Em..." Trương Minh Vũ nói được một từ đã nghẹn lời. Đầu óc anh dường như đã đoản mạch, lần thứ hai lâm vào tình trạng trống rỗng. Ngay lúc Trương Minh Vũ không biết làm sao bây giờ, điện thoại của anh bỗng reo vang. Hạ Hâm Điềm chau mày.