Lát sau, Lâm Kiều Hân mới gian nan lên tiếng: "Con không quên, con sẽ cố gắng".
"Con hơi mệt rồi, xin phép mẹ, con lên phòng đi nghỉ trước đã ạ".
Nói đoạn, Lâm Kiều Hân đứng ngay dậy, đi về phía cầu thang.
Lý Phượng Cầm còn nôn nóng nói với theo: "Con bé này! Con... rốt cuộc con làm sao thế hả, có phải con bị thằng ranh Trương Minh Vũ đó làm mê muội đầu óc rồi không?"
Nhưng Lâm Kiều Hân không đáp lại một lời, chỉ bước nhanh về phòng.
Haiz.
Lý Phượng Cầm lặng lẽ thở dài, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Song cuối cùng, bà ta cũng không nói gì thêm nữa.
Lâm Kiều Hân đã đi vào phòng mình.
Lòng cô lúc này cũng ngổn ngang trăm mối.
Bất kể nghĩ đến điều gì, trong đầu luôn mãi hiện lên bóng hình Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân khe khẽ lẩm bẩm: "Trương Minh Vũ, rốt cuộc anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho tôi sao?"
Nói đến đó, Lâm Kiều Hân chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay lúc này, ngoài cửa sổ bỗng có một bóng đen lướt qua.
Lâm Kiều Hân giật thót người kinh sợ.
Cô mở choàng mắt, nhưng ngoài cửa sổ không có gì bất thường.
Lâm Kiều Hân chau mày, vô thức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Trương Minh Vũ.
Không biết vì sao, giờ đây, khi gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ tới lại chính là Trương Minh Vũ.
Nhưng điện thoại còn chưa được mở khóa, bên tai cô đã nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ.
Lâm Kiều Hân ngây người ra.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, hoảng sợ phát hiện, không biết từ bao giờ, trong phòng đã có thêm một bóng người mặc đồ đen từ đầu đến chân.
Trời...
Lâm Kiều Hân trừng to mắt, sắc mặt dần hoảng hốt.
Lần bị bắt cóc trước kia đã khiến cô bị ám ảnh tâm lý.
"A!"
Lâm Kiều Hân sợ hãi kêu lên một tiếng.
Cô vô thức muốn lao về phía cửa, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, bóng đen kia đã xuất hiện trước mắt cô hệt như ma quỷ.
"Mẹ! Mẹ ơi!", Lâm Kiều Hân nôn nóng la to.
Nhưng không biết vì sao, biệt thự vẫn cứ tĩnh lặng khác thường.
Bóng đen kia tiếp tục bước tới, Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô biết, lần này dù Trương Minh Vũ có chắp cánh bay tới cũng không kịp nữa rồi.
Chớp mắt, bóng đen kia đã tiến đến trước mặt cô.
Lâm Kiều Hân đã lùi sát góc tường, không thể lùi thêm được nữa.
Lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh.
Bóng đen chậm rãi vươn tay.
Lâm Kiều Hân nhắm nghiền mắt lại, mọi hi vọng đã tắt ngấm.
Nhưng ngay tại thời khắc này, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên: "Dừng tay!"